Chu Hạ Hạ vừa rồi cũng không nhìn thấy cảnh A Diệu bắn chết người.
Nhưng bây giờ, Chu Dần Khôn lại bảo cô mở mắt nhìn cho rõ cậu bé kia tiếp theo chết như thế nào.
Chu Hạ Hạ quả thực không thể tha thứ được cho cậu ta, nhưng không có nghĩa là cô có thể trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ tự nhiên chết đi trước mắt mình, nó sẽ ám ảnh cả đời của cô.
Cô gái vẫn cụp mắt, dùng giọng điệu cầu xin: "Chú, cháu thật sự không dám đâu."
Chu Dần Khôn nhéo cằm cô, ép cô quay đầu sang bên này: "Tôi đã nói với cháu là tôi đến để giết người mà cháu một hai phải đi theo có đúng không?"
"Vâng..."
"Vậy cháu nói xem, hai người này có đáng chết hay không?"
Chu Hạ Hạ do dự.
Cô biết hai người này đều là người xấu, cô rất mong kẻ xấu sẽ bị trừng phạt xứng đáng, nhưng trong thế giới quan của cô, vấn đề họ có nên chết hay không phải là do pháp luật quyết định.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc quyết định sự sống chết của một người lại có thể tùy tiện đến mức này, tùy tiện đến mức chỉ cần một câu nói.
Sự do dự này đổi lấy một nụ cười khinh bỉ.
Trong lòng Chu Hạ Hạ run lên, cô ngước mắt nhìn Chu Dần Khôn.
Người đàn ông quả thực đang mỉm cười, nhưng đôi mắt đen lại tràn ngập vẻ khinh thường: "Cháu xứng đáng bị người ta mua đi rồi chơi đến chết."
Nói xong, anh buông cằm Chu Hạ Hạ ra: "A Diệu, đưa con bé về lồng."
"Không!" Chu Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528523/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.