Cánh cửa đóng vừa đóng lại, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông trên ghế sofa chỉ hút thuốc, không nói gì.
Bên kia giường vang lên giọng nói của cô y tá.
"Cởi váy ra đi, rồi cởi quần nhỏ, chậm một chút cũng không sao."
Bàn tay đang hút thuốc của người đàn ông dừng lại.
Căn phòng nhỏ đến mức từng âm thanh đều trở nên vô cùng rõ ràng. Ví dụ như tiếng y tá nói chuyện, tiếng váy cọ sát với ga trải giường, tiếng quần lót bị cởi ra khỏi chân...
Chu Dần Khôn lấy điếu thuốc trong miệng xuống, điếu thuốc kẹp vào đầu ngón tay phải của anh, tùy ý nhìn thêm vài lần là có thể nhìn thấy rõ vết sẹo trên đó.
Anh khẽ cau mày.
Cái này là đang làm gì vậy? Liên quan gì đến anh?
Chu Hạ Hạ cắn anh nặng như vậy, anh còn quan tâm đến mạng sống của cô làm gì?
Ngay sau đó, lại có một giọng nói khác từ trên giường truyền đến: "Dang rộng chân ra một chút, tôi kiểm tra giúp em, sẽ có cảm giác khó chịu một chút, em cố gắng chịu đựng nha."
Lúc này, cô gái mới thấp giọng nói: "Dạ."
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được, nhưng sự ngượng ngùng trong giọng nói vẫn rất rõ ràng.
Một bầu không khí kỳ lạ nhen nhóm trong phòng.
Đó là cảm giác kỳ lạ mà trước nay Chu Dần Khôn chưa từng trải qua, dù sao anh cũng là người đã cứu cô, anh ngồi ở đây cũng không có vấn đề gì chứ nhỉ.
Nhưng có vẻ như anh không nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528527/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.