Trong lúc chờ xe, Chu Hạ Hạ đang nghĩ cách giải thích với Tụng Ân, lại không chú ý đến cửa chiếc Maybach cách đó không xa mở ra, một tên lưu manh bước xuống.
Chuyến xe buýt hôm nay bị trễ cũng trùng hợp cho cô thêm thời gian để suy nghĩ.
Cô muốn nói với Tụng Ân cô là cô, còn Chu Dần Khôn là Chu Dần Khôn, họ không liên quan gì đến nhau. Nếu có bất kỳ mối quan hệ nào, thì đó chỉ là mối quan hệ giữa những kẻ thù, bởi vì Chu Dần Khôn đã đánh ba cô rất thậm tệ. Cô thậm chí còn muốn gọi cảnh sát để bắt giữ anh. Cho nên, cô sẽ không gọi Chu Dần Khôn là chú út nữa, chứ đừng nói đến việc thừa nhận anh trong lòng.
Nhưng liệu Tụng Ân có tin không? Hay là nói cậu ấy sẵn sàng tin tưởng sao? Dù gì thì cuối cùng người tổn thương cậu ấy vẫn là Chu Dần Khôn.
Cho dù cả hai đều mang họ Chu, nhưng không có nghĩa là bọn họ là cùng một loại người. Chu Hạ Hạ càng nghĩ càng thấy oan ức: "Chu Dần Khôn là kẻ xấu, kẻ thối nát. Nhưng tớ rõ ràng là không phải mà."
Cô cúi đầu, không biết làm thế nào để vãn hồi lại tình bạn đã kéo dài hơn mười năm này. Vừa lo vừa buồn, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Chu Hạ Hạ."
Đột nhiên có người gọi tên cô, cô nhìn sang.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc áo sơ mi in hình kia, trên đó vẫn còn lấm tấm vết máu nhưng lại vô cùng hài hòa với họa tiết của trang phục,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528549/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.