Trán Thác Sa nổi đầy gân xanh, ông nắm chặt chuỗi tràng hạt Phật châu trong tay.
Lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, xông pha trong mưa bom bão đạn, già rồi lại bị một đứa trẻ trèo lên đầu, còn chĩa súng vào đầu, thậm chí hôm nay có thể sẽ trở thành ngày giỗ của ông. Thác Sa kìm nén sự tức giận, ông biết Chu Dần Khôn nói là làm.
"Cậu muốn cái gì?" Thác Sa liếc mắt nhìn Tụng Ân nằm trên mặt đất: "Cậu muốn cái gì tôi liền bồi thường cho cậu, nhưng ngón tay của cháu trai tôi, cậu tính bồi thường như thế nào?"
Ngón tay đứt lìa bị ngâm trong rượu, muốn cũng không thể nối lại.
Chu Dần Khôn cười xấu xa: "Chú Thác Sa, chú đang nghĩ cái gì vậy? Chú và Chu Diệu Huy cùng nhau hợp tác chiếm đất đai và nhà máy của tôi ở Mumbai, biến nhà máy quân sự của tôi thành cái thứ chẳng ra cái chó gì. Đem nó trở thành cái nhà máy dệt vô dụng kiếm chẳng được bao nhiêu, bây giờ lại kêu muốn bồi thường cho tôi, chơi tôi sao?"
Anh cúi đầu nhìn xuống ngón tay bị chặt đứt kia, khóe môi người đàn ông cong lên, lười biếng nhấc chân, cố ý giẫm lên ngón tay đó.
Máu và rượu cùng nhau bị giẫm lên, tạo nên âm thanh ướt át nhớp nháp trên sàn nhà.
Chu Dần Khôn giẫm nát nó như cách anh giẫm lên tàn thuốc, thấy khuôn mặt của Thác Sa tái nhợt, khuôn mặt anh lại càng cúi sát gần hơn: "Nhớ cho kỹ, tôi sẽ đòi lại tất cả các khoản nợ mà chú nợ tôi từ trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-ten-con-do-chu-phu-yeu/1528550/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.