Trình Thù cõng Rosa suốt chặng đường về căn biệt thự nhỏ. Tâm trạng cô không tốt, cứ bám chặt lấy anh, không chịu xuống.
Không còn cách nào khác, anh lại cõng cô lên phòng ngủ rồi tự tay cởi giày cho cô.
Trong suốt quá trình ấy, Trình Thù luôn cúi đầu, tránh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô.
Anh cảm thấy áy náy, vì thế hiếm khi có cảm giác lùi bước như lúc này.
Trình Thù không muốn nhìn thấy đôi mắt lẽ ra nên trong trẻo, rạng rỡ của cô lại vì anh mà ngập tràn nước mắt.
Rosa cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường trong động tác của anh, trong lòng lại thầm trách mình yếu đuối, đa sầu.
Cô quay đầu, dùng mu bàn tay lau vội nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Sebastiano, em nghe Gasol nói trong biệt thự có phòng chiếu phim, anh có thể đưa em đi xem không?”
Rosa đưa tay nâng mặt Trình Thù lên, dùng chút lực để ép anh nhìn thẳng vào mình.
Từ góc nhìn của cô, vết sẹo nhỏ li ti nơi mí mắt anh hiện lên rõ ràng.
Ánh mắt anh hơi lệch đi, vẫn không nhìn thẳng vào cô, giọng khàn khàn đáp: “Ừ, ngay bên cạnh thôi.”
Thế là cô lại theo anh đến phòng chiếu phim.
Khi cửa được đẩy ra, căn phòng nhỏ thoang thoảng mùi trầm hương dịu nhẹ, hẳn là mùi hương còn sót lại sau khi quản gia dọn dẹp.
Rosa bật hai ngọn đèn nhỏ trước màn chiếu, ánh sáng vàng nhạt tỏa xuống hình quạt, chiếu lên bức tường phía sau.
Cô chợt phát hiện trên bức tường trắng có những đường kẻ ngang chồng lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-gi-bam-khoi-yem-trach/1688888/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.