Vừa nghe Gasol nói xong, Rosa sững người.
Cô chần chừ nghiền ngẫm lại lời anh ta.
— Thật sao?
— Ý của Gasol là cô ngày càng giống Sebastiano ư?
Tiếng ma sát của thang máy đang đi lên trở thành âm thanh nền trong không gian chật hẹp.
Chỉ trong vài giây suy nghĩ bay xa, Rosa bỗng nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc cô và Trình Thù đồng điệu với nhau.
Ký ức như con sóng dữ, dễ dàng nhấn chìm cô.
Rosa nhớ lại những đêm mập mờ, đầy hormone rạo rực, nơi hai người luôn thích vừa nghe nhạc vừa l@m tình.
Cô thích cảm giác bị anh cúi xuống hôn li3m, cũng thích quỳ xuống nhìn anh đánh mất vẻ bình tĩnh.
Cô thích móc chân vào vòng eo mạnh mẽ của anh trên bàn, thích cảm giác bị Trình Thù kiểm soát nhịp điệu trong bồn tắm.
Họ dường như đã hòa làm một.
Hòa trong những lần cô tan vỡ mà thổ lộ.
Hòa trong sân bóng của Raphael.
Hòa trong đêm San Pedro Sula, nơi khóe mắt anh vương nước mắt.
Con đường đầy hổ báo rình rập, Trình Thù bước đi vừa thản nhiên, vừa cẩn trọng.
Và cô, cứ thế mà theo sau từng bước.
Nhìn theo bóng lưng anh, học theo dáng vẻ của anh, dần hiểu ra một thế giới mới.
“Đinh—”
Thang máy đến tầng 14.
Cánh cửa kính từ từ mở ra, Sergio và Gasol quay đầu nhìn Rosa cười một cái, sau đó ung dung bước ra ngoài.
Trong tấm gương xa hoa bên cửa, chỉ còn lại bóng hình hai người.
Chiếc váy xanh ôm lấy những đường cong, để lộ xương quai xanh tinh tế của người phụ nữ.
Còn người đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-gi-bam-khoi-yem-trach/1688917/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.