Rosa biết rằng Trình Thù đang giả vờ.
Cô nhớ lại buổi tối ở quán bar Red Harbor, khi anh cố ý chạm vào vết thương của cô. Nghĩ vậy, cô cũng đưa tay chạm nhẹ lên vết thương của anh.
Trình Thù cảm nhận được cơn đau, đôi mắt hơi nheo lại, giọng trầm thấp mang theo sự uy hiếp: “Trả đũa tôi? Cẩn thận tôi ném em đi đấy.”
Rosa lau vết máu trên tay, khẽ cười đáp: “Nhưng em nghĩ anh sẽ không làm vậy.”
Đám người của Demonio trong đống đổ nát bỗng nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ. Một số đàn em mới nhập băng tỏ ra lưu manh, gan lớn đến mức thò đầu ra xem.
Lucas sinh ra ở Juárez, anh ta kiểm soát thế lực trong thành phố này còn hơn cả Trình Thù. Những người ở đây ngầm nghiêng về phía ai, Trình Thù đều nắm rõ.
Anh nghiêng người, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo đáng sợ.
“Ngoan ngoãn mà trốn đi.”
Trình Thù lạnh nhạt nói rồi kéo Rosa vào trong áo vest, che kín mặt cô lại. Anh đặt tay lên vai cô, phía xa đã vang lên tiếng còi cảnh sát. Trình Thù dẫm lên đống kính vỡ, dẫn Rosa ra khỏi cửa hàng.
Bên ngoài, khách du lịch trốn tránh đang len lén nhìn hai người. Chỉ là Rosa bị che kín, dù có lọt vào ống kính điện thoại đang quay chập chờn cũng không thể lộ mặt.
Trình Thù trực tiếp lên một chiếc xe nhỏ của Demonio, nhét Rosa vào ghế phụ khiến cô suýt ngã. Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy xe cảnh sát đuổi theo, bèn lợi dụng hệ thống trên xe tìm một nơi ẩn náu rồi xuống xe.
Hệ thống giám sát của Mexico không quá hoàn thiện, đến khi cảnh sát khó khăn lắm mới tìm được chiếc xe nhỏ, Trình Thù đã đưa Rosa len lỏi qua các con đường nhỏ, trở lại chiếc Cayenne.
“Đi đâu?”
“Đến phòng khám Uru. Ngày mai là sinh nhật Tiểu Bảo, tôi không thể xuất hiện trong bộ dạng này được.”
Trình Thù nắm tay lái, đột nhiên bật cười, giọng trầm thấp: “Thực ra nếu em không đi theo tôi, chỉ là một người bình thường, thì đã không chật vật như thế này.”
Rosa quay đầu nhìn anh, trong mắt anh ẩn chứa sự cô đơn.
Cô cảm nhận được sự tự giễu trong lời nói của anh.
Trong thời gian chờ đèn đỏ, cô mím môi, thử thăm dò đưa tay lên, đặt lên nắm đấm của anh trên cần số.
Giọng cô nhẹ nhàng, như một nữ thần đang ngâm nga: “A wild lily may appear in the gorge full of snakes.” (Ngay cả thung lũng đầy rắn rết, cũng có thể mọc lên một đóa bách hợp hoang dã.)
Cả người Trình Thù như bị điện giật, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Anh nắm chặt tay lại, khớp xương nổi lên, gân xanh như sắp vỡ ra, tựa như muốn bóp nát cần số trong tay.
Rosa căng thẳng đến mức tim đập loạn nhịp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp ám chỉ suy nghĩ của mình với Trình Thù.
Cô lo lắng đến run rẩy, chỉ có thể chăm chú nhìn bàn tay hai người đang chồng lên nhau.
Thời gian như dừng lại…
Cô không biết Trình Thù sẽ phản ứng thế nào, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Bất ngờ, Rosa cảm thấy cằm mình đau nhói, lực tay của anh mạnh đến mức như muốn bóp gãy xương cô. Cơn đau không ngừng truyền đến, khiến cô gần như không thể thở được. Cô ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt đỏ ngầu của anh, bị ép sát vào đến mức mũi hai người chạm nhau.
Cô cảm nhận được sự tức giận cuồn cuộn trong anh, thấy cổ tay anh run rẩy không ngừng. Rosa rên khẽ vài tiếng, đưa tay nắm lấy cổ tay anh, cố gắng đẩy ra để giảm bớt đau đớn.
“Sebas… tiano…”
Tiếng còi xe phía sau đột nhiên vang lên, tài xế thò đầu ra, tức giận chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, có đi không thì bảo?!”
Trình Thù giật giật mí mắt, thu tay lại, giọng nhàn nhạt cảnh cáo: “Đừng tưởng tôi sẽ mãi mãi không giết em. Đừng có giẫm lên giới hạn của tôi.”
Anh vặn cổ, hạ cửa sổ xe, rút từ ngăn kéo ra vài trăm đô đưa cho gã đàn ông kia. Sau đó không quan tâm đ3n hắn nữa, kéo kính xe lên và nhấn ga.
Rosa thở phào nhẹ nhõm, thu mình lại, xoa xoa hai bên xương hàm để giảm bớt đau đớn. Cô cúi mắt xuống, nhưng trong lòng lại không còn sợ hãi như trước nữa.
Bầu trời Juárez bên ngoài dần tối sầm, có dấu hiệu sắp mưa. Không khí lại quay về như lúc ban đầu, hai người giỏi che giấu tâm tư như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Nghe nói Juárez cũng giống Tijuana, mỗi năm rất ít khi có mưa.”
Rosa đặt ngón tay lên cửa kính, giọng nhẹ bẫng.
Một lúc lâu sau, Trình Thù mới chậm rãi đáp lời: “Ừm, dự báo thời tiết nói mai Juárez sẽ có mưa. Coi như em gặp may.”
“Quà của đứa trẻ thì sao?”
Trình Thù khẽ chạm răng hàm dưới, nói: “Dự định bảo Jin mang đến.”
“Còn bao lâu nữa mới về khách sạn?”
“Sắp rồi.”
*
Ngày hôm sau, vào buổi trưa, Juárez thực sự đổ mưa lất phất. Mưa rả rích, gió thổi qua mang theo chút se lạnh.
Hôm nay, Rosa mặc một chiếc áo sơ mi xếp ly màu trắng kem, kết hợp với quần jeans xanh nhạt, trông chẳng khác gì một nữ sinh đại học bình thường.
Cô đứng trên phố đã lâu, cầm ô chờ phúc lợi viện mở cửa.
Không bao lâu sau, một ông lão với nụ cười hiền từ xuất hiện bên cạnh cô. Bên cạnh ông là một cô gái trẻ đẹp người châu Á, có vẻ là người Trung Quốc.
Cô gái rút một tờ giấy vẽ từ bảng vẽ của mình, đưa cho Rosa.
Rosa nhìn bức tranh, lập tức sững sờ.
Trong tranh là một bé gái có đôi mắt sáng ngời, có thể thấy sau này chắc chắn là một mỹ nhân.
Rosa nhận ra ngay, đây chính là cô lúc nhỏ, hơn nữa độ giống nhau lên đến chín mươi phần trăm.
“Có giống không?”
Cô gái trẻ rất lạnh lùng, mặt không cảm xúc hỏi.
Rosa ngẩn ra vài giây, do dự gật đầu: “Giống y đúc… Cô đã gặp tôi rồi?”
“Chưa. Tôi dựa vào diện mạo hiện tại của cô để phác họa ra.”
Ông lão là sư phụ của cô gái kia, ông mỉm cười, giải thích thay cho đồ đệ: “Cô ấy là một họa sĩ vẽ chân dung rất có năng khiếu. Đây là bài luyện tập mô phỏng của cô ấy.”
“Tôi chưa từng nghe nói về nghề này. Không ngờ có người có thể vẽ ra dáng vẻ thời thơ ấu của tôi chỉ dựa vào hiện tại.” Rosa kinh ngạc hỏi: “Vậy… tôi có thể giữ bức tranh này không?”
“Sao lại không?”
Hai người không ở lại lâu mà nhanh chóng đi tìm mục tiêu tiếp theo, còn Rosa thì ngẩn người nhìn bức tranh trong tay.
Chỉ vài phút sau, cánh cửa trại trẻ mồ côi mở ra.
Trình Thù bước ra từ phòng bảo vệ, không mang ô, cả người thấm đẫm hơi ẩm.
“Đang xem gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu Rosa. Cô đưa tờ giấy vẽ ra, khẽ nói: “Là Rosa bé nhỏ.”
Trình Thù nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên bức vẽ, dần dần nheo mắt lại.
Anh khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đây là em lúc mấy tuổi? Từ đâu mà có?”
Rosa cười ngọt ngào: “Chắc khoảng tám, chín tuổi. Một họa sĩ chân dung vừa mới vẽ cho em.”
Trình Thù nhìn bức vẽ một cách chăm chú, rồi thản nhiên gấp nó thành một mảnh nhỏ, nhét vào túi trước ngực mình.
“Hửm? Sebastiano?”
“Bộ đồ của em không có túi, tôi giữ giúp.” Trình Thù bình thản giải thích, cằm hơi nâng lên, ra hiệu: “Viện trưởng đã cho phép vào rồi, đi thôi.”
Trình Thù nhận lấy chiếc ô, hai người một cao một thấp, cùng mặc sơ mi, sóng vai bước trên con đường lầy lội.
Rosa dẫm phải một vũng nước, bắn lên quần âu đen của Trình Thù.
Có lẽ vì thời gian gặp con trai mỗi năm quá ít ỏi nên Trình Thù hôm nay đặc biệt dịu dàng, anh không nói gì nhiều, chỉ dặn dò: “Đi cẩn thận, đừng làm bẩn giày.”
Xung quanh có không ít cây cối chưa kịp đâm chồi, những con đường nhỏ quanh co và cánh cổng mang phong cách châu Âu khiến trại trẻ mồ côi này trông giống như học viện cho người có năng lực đặc biệt trong phim Mỹ.
Nhưng thực tế nơi đây không quá xa hoa, chỉ có những cơ sở vật chất cơ bản và một khoảng sân chơi rộng lớn. Dẫu vậy, trại trẻ này vẫn tốt hơn phần lớn những nơi khác mà Rosa từng nghe hoặc nhìn thấy.
Viện trưởng không gầy, ăn mặc rất chỉnh tề với một chiếc váy hồng nhạt, trông vô cùng hiền hòa.
Bà hơi cúi người chào Trình Thù, giọng điệu đầy tôn kính: “Ngài Sebastiano, hoan nghênh ngài. Cậu bé đang chờ ngài ở sân tập phía sau.”
Khi thực sự nhìn thấy đứa trẻ đó, Rosa mới hiểu ý của câu “chưa có gia đình” mà Trình Thù từng nói.
Đứa trẻ có đôi mắt xanh lục nhạt, làn da trắng như tuyết, hoàn toàn không mang bất kỳ đặc điểm di truyền nào của người châu Á.
Cậu bé vừa nhìn thấy Trình Thù đã vô cùng phấn khích, lao đến ôm chầm lấy anh.
Trình Thù nhẹ nhàng bế cậu bé lên bằng một tay, cơ bắp dưới ống tay áo sơ mi căng ra rõ ràng.
“Papa!”
Trình Thù trầm giọng đáp: “Ừm, có nhớ papa không?”
Giọng cậu bé mềm mại vang lên: “Con lúc nào cũng nhớ papa.”
Rosa ngây người nhìn khung cảnh trước mắt. Không ngờ, Trình Thù khi làm cha lại không hề nghiêm khắc, mà ngược lại vô cùng dịu dàng, thậm chí còn ấm áp hơn cả ký ức của cô về tình mẫu tử.
Từ vựng tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha của cậu bé không nhiều, đôi khi còn lẫn lộn một chút sai sót ngữ pháp.
Rosa không kiềm được mà bước lên vài bước, nắm lấy ngón tay nhỏ của cậu bé, nhẹ giọng hỏi: “Em tên gì?”
Trình Thù không trả lời, ánh mắt anh lộ ra một tia yêu thương, lặng lẽ nhìn cậu bé.
“Em tên là Raphael~” Cậu bé ngoan ngoãn trả lời.
Raphael trong tiếng Do Thái có nghĩa là “món quà”.
Rosa sững sờ trong giây lát.
Trình Thù muốn nói rằng, cậu bé này là món quà mà thần linh đã ban tặng cho anh sao?
“Chào em, Raphael. Chị là Rosa.”
Raphael nằm bò trên bờ vai rộng lớn, rắn rỏi của Trình Thù, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, giọng nói đầy mong đợi: “Chị là mẹ của em sao?”
Câu nói vừa thốt ra, cả Trình Thù và Rosa đều cứng đờ.
Nhưng Trình Thù không nói gì, rất không có đạo đức mà ném vấn đề hóc búa này lại cho cô.
“Tại sao em lại hỏi vậy?”
“Papa chưa từng đưa ai khác đến gặp em. Chị rất xinh đẹp, chỉ có chị mới có thể sinh ra một đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới như em.”
Trái tim Rosa lập tức mềm nhũn.
Đôi mắt của Raphael sâu thẳm, tràn đầy tình cảm, như thể đang cố gắng kìm nén niềm vui và hy vọng khi hỏi cô câu này.
Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, khẽ nói: “… Phải, là mẹ của em.”
Raphael còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là di truyền, cậu chỉ biết Rosa dịu dàng và tốt bụng, là người đầu tiên thân thiết với Trình Thù như vậy.
Cậu có thể cảm nhận được cô, và dễ dàng dành tình cảm cho cô.
Trình Thù liếc nhìn Rosa thật sâu, rồi trầm giọng dỗ dành: “Chúc mừng sinh nhật, papa có quà cho con, muốn đi xem không?”
Raphael vẫn còn nhỏ, hiếu kỳ chiếm phần lớn, rất nhanh đã bị dời sự chú ý, hào hứng theo Trình Thù ra sân sau.
Rosa không đi theo, cô muốn để lại thời gian cho hai cha con.
Viện trưởng không biết đã đứng phía sau Rosa từ khi nào, nhẹ giọng nói: “Cô Rosa, về Raphael, cô có thể đi với tôi một lát không?”
Rosa quay đầu nhìn vẻ mặt chân thành của viện trưởng, rồi cùng bà đi đến căn phòng nằm sâu nhất trong hành lang.
Căn phòng này đã lâu không có ai ghé qua, nhưng để đảm bảo sạch sẽ, cứ hai tháng sẽ có người của Trình Thù đến quét dọn một lần.
Viện trưởng chậm rãi đẩy cánh cửa ra.
Rosa hơi nâng mi mắt, lập tức sững sờ.
Trên bức tường trắng dán đầy ảnh chụp, khắp căn phòng là dấu vết của quá khứ giữa Trình Thù và Raphael.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.