Bầu không khí có chút nặng nề.
Rosa chưa từng nghĩ rằng Trình Thù – người đã đạt được tự do tài chính – lại từng có quãng thời gian sa sút đến mức ấy.
Cô cụp mắt suy tư, nhớ lại chuyện tối qua. Khi đó, cô không thể hiểu nổi tại sao Trình Thù dù đã có tiền vẫn muốn mạo hiểm bước chân vào thế giới ngầm. Nhưng bây giờ, Rosa chợt nhận ra, có lẽ đó chính là một trong những lý do.
Cô biết mình sẽ không thể hỏi ra được điều đã dẫn đến tất cả những chuyện đó. Đôi tay thon dài của cô lướt dọc theo ống tay áo sơ mi được xắn gọn lên của Trình Thù, nhẹ nhàng vuốt v3 phần xương cổ tay anh rồi xoay lòng bàn tay vào trong, mười ngón tay đan chặt với nhau đầy vẻ trêu chọc.
Cô ngẩng đầu, chuyển đề tài: “Sebastiano, cúi xuống đi.”
Có lẽ ánh mắt cô quá nóng bỏng, cuối cùng Trình Thù cũng cúi xuống.
Rosa khẽ chạm môi lên vành tai anh, giọng nhỏ nhẹ an ủi: “Quý ngài yêu dấu, quên nó đi. Nhìn về phía trước nào, phong cảnh trước mắt rất đẹp.”
Trình Thù cúi xuống nhìn cô gái vụng về trong cách an ủi người khác, bỗng nhiên nhớ đến dòng ngày sinh trên hồ sơ của cô: 1999.12.24.
Nói cách khác, cô còn chưa tròn hai mươi ba tuổi, vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ. Còn anh thì đã ba mươi. Những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời anh đã bị chôn vùi trong bóng tối.
Trình Thù cảm thấy thật nực cười. Một cô gái không thể tự bảo vệ chính mình, rõ ràng trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-gi-bam-khoi-yem-trach/1688948/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.