Trời đã tối hẳn khi họ quay lại đường xe.
Jin lặng lẽ lái xe, mở danh sách phát nhạc sau khi nhận được sự đồng ý của hai người kia, để tránh buồn ngủ.
Trình Thù hơi nhướng mày, nheo mắt lại, rít một hơi thuốc sâu. Tay phải anh kẹp điếu thuốc, hờ hững đặt lên cửa sổ xe, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Gió lùa qua, làm tóc anh bay nhẹ, cuốn theo làn khói thuốc mờ ảo.
Bất chợt, Trình Thù nhớ lại cảnh tượng khi nãy—
Anh ngồi yên một lúc lâu rồi mới bước ra, xoay khẩu súng trong tay, dằn mặt đám người Pulgar đang manh nha hành động.
Trong tầm mắt mơ hồ, anh thấy một bóng người đang leo lên đống rác, chật vật trèo đến điểm cao nhất, rồi cúi xuống bới tìm giữa những hộp giấy và dây thép. Cánh tay không ngừng hoạt động, vừa chật vật vừa điên cuồng.
Trình Thù chậm rãi thu lại ánh mắt, anh biết đó là Rosa.
Còn khoảng hai tiếng nữa trời mới tối hẳn, nhưng anh không ngăn cản cô.
Anh chỉ đứng đó, ánh mắt thoáng dao động. Nhìn cô, anh dường như thấy lại chính mình nhiều năm trước—
Cũng từng kiên trì bới tìm thứ gì đó giữa đống hoang tàn đổ nát.
Mặt trời dần lặn.
Khoảnh khắc ấy, đống rác chìm trong bóng tối, chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
Rosa lặng lẽ đi xuống, kéo khóe miệng, nhẹ giọng nói với Trình Thù và Kim: “Cảm ơn hai người, đi thôi.”
Trình Thù nhìn gương mặt bình thản của cô, nhưng anh biết, trong lòng cô lúc này đang cuộn trào như bão tố.
Tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-gi-bam-khoi-yem-trach/1688952/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.