Chiếc xe cẩn thận lăn bánh trên con đường vắng, chỉ dừng lại khi đến phòng khám Uru. Nơi này tạm thời an toàn, và khách sạn họ đặt chỉ cách đó năm mươi mét.
Jin xuống xe trước, lặng lẽ quay về chỗ nghỉ.
Rosa đi theo Trình Thù, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa sắt đã đóng chặt của phòng khám.
Cánh cửa nhỏ hẹp, đường ray tích tụ đầy bụi bẩn, khiến cô phải dùng sức mới đẩy được. Hai bên bức tường gạch đã hoen ố, để lộ những mảng xi măng xám xịt. Trên tấm bảng hiệu, hai chữ “Uru” cũng đã mờ đi, chỉ còn le lói chút ánh sáng yếu ớt.
Cô lùi lại hai bước, ngẩng đầu hỏi: “Sebastiano, nơi này thực sự có người sao?”
Trình Thù cười nhạt: “Gấp gì chứ?”
Anh từng bước tiến đến gần Rosa, đến khi lưng cô hoàn toàn tựa vào người anh.
Anh nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng gập ngón trỏ lại, rồi áp lên mu bàn tay cô, hướng dẫn cô gõ lên cánh cửa xanh qua khe hở rộng.
Hơi thở nóng rực của anh phả lên tai cô, khiến cô cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập trong lồ ng ngực.
Rosa nhìn bàn tay mình đang gõ cửa theo nhịp năm mạnh, bốn nhẹ.
Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, rồi một giọng nam già nua cất lên: “Ai đấy?”
Trình Thù khẽ chạm vào vành tai cô, nói nhỏ: “Trả lời đi.”
Tai Rosa nóng bừng, giọng có phần run rẩy: “Sebastiano.”
Bên trong lại rơi vào im lặng.
Trình Thù ngừng trò đùa, nghiêm túc nói: “Lão già, là tôi.”
Ngay giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.
Một ông lão người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-gi-bam-khoi-yem-trach/1688951/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.