Văn Mộc Dương, một thanh niên ba mươi tuổi không nghề nghiệp, ngày thường chỉ biết lảng vảng ở quán net trên phố cũ, sống nhờ vào việc tống tiền mấy đứa học sinh tiểu học.
Gã tự nhận mình không làm gì quá thất đức, thậm chí ngày hôm đó khi muốn chuyển nghề sang nghề ăn vạ, gã còn vô tình đụng phải người trong cơ quan, một ngôi sao sáng trong ngành ăn vạ lập tức bị dập tắt.
Nhưng sao lại thành ra như thế này?
Sao vừa mở cửa nhà vệ sinh lại bước vào dị giới?
Đất ở thế giới này sao mà mềm, người thì ngu ngốc, lợn thì to lớn...
Chắc chắn đây là mơ.
Gã khó khăn lắm mới thoát khỏi con chó bảo vệ khổng lồ, nhưng lại bị nhốt trong cái phòng cách âm không có lấy một chút ánh sáng.
Trong bóng tối, gã không cảm nhận được sự trôi qua của thời gian, thậm chí không cảm nhận được không khí lưu thông.
Văn Mộc Dương cuối cùng đã cảm nhận được nỗi sợ hãi.
"Có lẽ thật sự sẽ chết ở đây." Gã nghĩ.
"Thật ra được một bầy lợn chó nuôi cũng khá thoải mái, tại sao mình lại phải bỏ chạy nhỉ?" Gã lại nghĩ.
"Có lẽ đây là báo ứng cho việc làm cặn bã của mình." Gã kết luận.
Ngay lúc Văn Mộc Dương đang tự dằn vặt, một tia sáng lóe lên, tiếp theo là hai bóng người xuất hiện từ trong ánh sáng, gã còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa duy nhất đã bị đóng lại.
Bóng tối luôn giúp cho tư duy con người thêm chút gia vị kinh dị.
Những người bước vào, thật sự là người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-luu-trong-gioi-kinh-di-chanh-quat-gia/1417778/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.