Đám người lùi dần ra khỏi đấu trường Đấu La, Ngụy Khoảnh tận mắt nhìn cánh cổng đá biến mất khỏi tầm nhìn.
Chớp mắt một cái, trước mặt đâu còn công trình nào, chỉ còn lại những bức tường thành đổ nát xây bằng gạch đỏ.
Bọn họ lại quay trở về trong thành.
"Đợi đã!" Ngụy Khoảnh vùng ra, chạy nhanh vài bước, đặt tay lên bức tường thành.
Anh cố đẩy mạnh vào tường, nhưng bức tường tưởng như sắp đổ này lại không hề lay chuyển.
Chẳng lẽ đấu trường Đấu La kia cũng là một phần của ảo cảnh?
Ý nghĩa của nó là gì?
Chưa kịp làm rõ suy nghĩ, phía sau vang lên một tiếng cười lạnh: "Sao? Luyến tiếc con chó nhỏ của anh à?"
Nghe đến đó, Ngụy Khoảnh không nhịn được mà nhăn mặt, anh quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của Đường Kha Tâm.
Và một câu nhắc nhở lạnh lùng: "Ở đây chỉ có một nhà trọ, đến muộn thì chỉ có nước ngủ ngoài đường."
Đường Kha Tâm vừa đi khuất, ánh mắt xung quanh liền trở nên dày đặc, những người trước đó chỉ dám lén lút nhìn giờ đã bắt đầu công khai.
Những người này hẳn đều là những người chơi lâu năm đã nhận được thiệp mời, bản năng của họ là dò xét và khóa mục tiêu vào những người chơi khác có thể lợi dụng hoặc thao túng.
Là một người từ nhỏ đến lớn đã luôn bị những kẻ lạ mặt trên đường Hoàng Tuyền lầm tưởng là trẻ em thất lạc cần được quan tâm và lừa gạt, Ngụy Khoảnh có chút bất đắc dĩ, anh bước nhanh hai bước để đuổi kịp Đường Kha Tâm, vì thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-luu-trong-gioi-kinh-di-chanh-quat-gia/1417842/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.