Cô đi theo anh nhưng mặt toàn cúi xuống dõi theo bước chân của mình, anh đứng lại thì cô đâm sầm vào tấm lưng cao của anh. Cô xoa mũi thì anh bảo:
- Đến nơi rồi.
- Nhưng đây là nhà tôi mà.
- Tôi biết.
- Ra quán đi, tôi phải mang nguyên liệu ra nữa.
- Tôi mệt.
- Mệt thì kệ anh.- Cô nói lại một cách phũ phàng.
- Cô nợ tôi đấy.
Cô nhớ rồi, cô nợ anh thật. “Thôi thì cho anh ta ăn nhờ một hôm cũng được, coi như bổn cô nương đây có lòng khoan dung.” Cô nghĩ.
- Tôi nhớ, anh không cần nhắc, tôi sẽ anh ăn nhờ một hôm, một hôm thôi đấy.
- Ừ.
Anh rảo bước quanh nhà cô, ấm thật. Nhỏ hơn nhà anh nhưng thoải mái hơn nhiều.
- Nhà tôi hơi nhỏ anh khách sáo nhé.
- Không sao, nhà cô ấm thật.
- Cảm ơn.
Cô cầm túi đồ chạy vào bếp loay hoay một lúc chạy ra hỏi anh:
- Anh muốn ăn gì?
- Mì tôm.
- Thế thôi sao?- Cô ngạc nhiên, đại gia như anh mà ăn mì tôm sao?
- Cô không nấu được à?
- Không phải. Hôm nay tôi sẽ cho anh ăn món tủ của tôi.
Cô buộc tóc 2 bến vai rủ xuống, đeo chiếc tạp dề Hello Kitty quá ư là dễ thương.
Anh khẽ cười. Trong anh liền có cảm giác rất đỗi quen thuộc, anh thấy cảnh này ở đâu rồi nhỉ? Cũng là cô bé nhỏ nhắn buộc tóc 2 bên, đeo chiếc tạp dề Hello Kitty nấu cho anh ăn.
30 phút sau, mãi không thấy đồ ăn anh giục:
- Xong chưa?
- Chờ…chờ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-khien-anh-yeu-em/355696/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.