Cả sảnh của công ty chật ních người, người váy trắng, người váy đen rất sang trọng và cuốn hút bỗng nhiên nổi bật bởi một cô gái dễ thương. Cô đơn giản chỉ nghĩ vũ hội này là một nơi vui chơi tầm thương và đương nhiên cô cũng chỉ ăn mặc giản dị với váy trắng muốt cúp ngực dài gần đầu gối cùng với mái tóc đen xõa tự nhiên, cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng cô vẫn rất cuốn hút bởi vẻ ngoài dễ thương đến “tan chảy”. Váy cúp ngực giúp cô khoe được đôi chân dài thon thả, trắng ngần, lối trang điểm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô. Dù không quyến rũ nhưng không ai bảo cô xấu. Mới bước vào sảnh, đã bị bao ánh mắt đổ dồn vào mình làm cô mất tự nhiên, ngại ngùng. Cô ghét nơi đông người, ghét ồn ào. Bước thêm vài bước nữa, có một nhóm cô gái đeo mặt nạ ăn mặc đen từ đầu đến chân giống như thần chết cầm lưỡi hái đi tìm sinh mạng, mỉa mai cô:
- Cái con bé nhà quê này ở đâu ra vậy, vũ hội chứ chẳng chơi.
Dù sao cô cũng là con gái, điều đó cũng ảnh hưởng rất lớn tới cô. Cô cố tình bỏ ngoài tai những lời nói đó, đi tiếp vào phòng nhưng những con người ở vũ hội vẫn không tha cho cô, vài người cố tình ngáng chân cô, may là cô tránh được. Cô cúi gằm mặt để tránh những ánh mắt cay độc và khinh bỉ kia soi đến cô. Một đôi chân dài chìa ra, ngáng đường cô, không để ý cố bị váp phải vì cô đi giày cao gót mà.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-khien-anh-yeu-em/355702/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.