Nắng lên, chiếc chuông gió treo trên bệ cửa khẽ va vào nhau, tạo nên những âm thanh trong trẻo. Tôi nheo nheo mắt nhìn đồng hồ điện thoại. Xem ra hôm nay tôi lại dậy sớm hơn báo thức rồi. Đánh răng rửa mặt, thay đồ xong xuôi tôi ngó vào bữa sáng mẹ chuẩn bị với tờ giấy nhắn: “Con ăn xong rồi đi học cho kịp giờ. Hôm nay mẹ phải đi sớm, tiền mẹ để trong ngăn kéo, trưa mẹ không về nên con tự túc nhé ^^ Yêu con!”. Tôi thở dài thượt, nhìn bữa sáng ở trên bàn mà chẳng muốn động vào.Dọn dẹp xong xuôi tôi xách ba lô lên vai. À mà quên chưa giới thiệu, tôi là Trịnh Tú An và năm nay , tôi chính thức lên lớp 10.
***
Lên cấp 3, mọi thứ quá đỗi xa lạ đối với một con bé lớ nga lớ ngớ như tôi. Dù đã di học được gần 2 tháng nhưng số người đã nói chuyện với tôi trong lớp không vượt quá con số 10. Đối với tôi, đó không phải là lớp học mà là một cái địa ngục. Điều này làm tôi nhớ cấp 2 của tôi hơn bao giờ hết.
Có lẽ vì khá không thích cái lớp 10A6 này thế nên tôi tỏ ra khá lạnh lùng và xa cách.Vừa tới lớp, tôi vứt cặp lên bàn, lôi ra cuốn tiểu thuyết mới lùng được và bắt đầu “sự nghiệp nghiền ngẫm” của mình. Đến khi tôi đọc được nửa chương 2 thì cả lớp bắt đầu nhốn nháo. Là Mai Hương. Trong lớp, Mai Hương là một kẻ bạo lực và côn đồ. Cho dù là con gái nhưng với 7 năm học karate thì đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-la-nhung-chiec-giay/483602/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.