Phong nhìn Vân, ánh nhìn đó như muốn nói: “Tôi sẽ bảo vệ em, dù có ra sao!”, cậu đưa tay luồn vào mái tóc màu nâu vàng ấy, khẽ vuốt ,Vân hơi cựa người khiến Phong giật mình, lập tức buông tay khỏi làn tóc mềm. Nhưng ngay sau đó tim cậu lệch hẳn 1 nhịp vì khuôn mặt cô đang áp sát vào người cậu, đôi tay nhỏ bé vươn ra ôm trọn lấy bờ vai rắn chắc của cậu,siết lại như sợ cậu biến mất,đôi chân mày khẽ nhăn lại, đôi môi ửng hồng khẽ mấp máy: “ Minh Vỹ… Minh Vỹ… đừng đi mà…”
Gương mặt Phong tối sầm lại, cảm giác này… Là sao? Cảm giác đau đớn như ngàn mũi dao đâm xuyên tim này là sao đây? “Minh Vỹ”… Minh Vỹ… 2 chữ đó đã dìm Phong vào hố sâu của sự đau đớn… Minh Vỹ là ai? Cái tên đó sao lại làm tim cậu đau thế? Cảm giác đau đớn này là thế nào, tại sao cậu lại đau chỉ vì hai chữ “Minh Vỹ”? Có lẽ cả cậu cũng không biết được.
Cậu chỉ biết 2 chữ đó thốt ra từ miệng người con gái ấy làm cho cậu chỉ muốn nổi điên, chỉ muốn vùng lên mà xé tan tất cả, biến mọi thứ trở thành 1 đống cát bụi, chỉ muốn tự moi trái tim băng giá của mình ra mà cấu, mà xé cho vỡ tan tành… Cậu như chết lặng… đôi mắt màu tím sẫm vô hồn,chỉ nhìn về nơi vô định.
Cánh cửa mở toang, An và Huy đang bước vào, ngay sau đó Khang cũng vào, cậu bước lại phía cửa sổ, nhìn ra phía phòng bảo vệ rồi nói : “Bây giờ các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-nuoc-mat/366963/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.