*** Phòng 201***
Vừa bước vào phòng, An đã giằng tay cậu ra:
“Nè, sao anh không để tôi ở với Vân?”
“Tôi đã cho cô xem rồi mà! Con gái ở chung rất nguy hiểm!”
“Nhưng cậu ấy có võ mà!”
“Tôi nói không là không! Cô phải có tôi bên cạnh!” – Huy gằn giọng.
“Tại sao?” – An ngẩng khuôn mặt trắng hồng lên, nhìn chằm chằm vào cậu.
Cô đã từng hôn cậu, đúng! Đã từng rung động với cậu, đúng! Đã từng tựa vào vai cậu ngủ, đúng! Nhưng không có nghĩa cậu nói gì cô cũng phải nghe theo!
“Tại vì tôi không muốn cô gặp nguy hiểm!!” – Cậu hét lên, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô.
An trân mắt nhìn cậu, cô không ngờ… không ngờ cậu lại hét vào mặt mình như thế. Cô nói ra ý muốn của mình là sai sao? Muốn hỏi lý do là sai sao? Việc gì cậu phải hét lên như thế chứ? Tại sao?
Thời gian nặng nề trôi qua…
“Tôi… Tôi xin lỗi!” – Cậu thấy cô không trả lời, chỉ khẽ nói. Cậu không hề cố ý hét vào mặt cô, chỉ là… chỉ là cậu không muốn cô gặp nguy hiểm… hoặc muốn ở bên cạnh cô…Chỉ có vậy…
An thả người xuống chiếc giường trải drap trắng toát, lặng im, không nói gì với cái bóng lưng cao nghệu đang nhìn thẳng vào mình.
Cậu cũng không nói gì, bước về phía cửa cổ, vén tấm màn xanh dương lạnh lẽo ra…
Trước mắt hai người hiện lên một bức tranh tuyệt vời…
Bầu trời cao vút, trong vắt, những áng mây hững hờ lướt trôi. Ánh nắng ấm áp rọi xuống mặt biểm êm đềm. Từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-nuoc-mat/367044/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.