Sau những chuyện xảy ra, Bảo Trâm đã hiểu ra được nhiều điều và cũng nhiều lần muốn nói lời xin lỗi với Hải Băng nhưng đều là không có cơ hội mở lời, lần này lấy hết can đảm, cô đứng thập thò trước cửa phòng làm việc của Hải Băng, nửa muốn đi vào nửa không, Hải Anh đứng nhìn cô, hất hàm ý muốn nói cô vào, nhưng cô lắc đầu co rúm người lại. Anh thầm nghĩ “lúc chửi tôi cô có nhát gan đến thế đâu chứ” rồi một tay mở cửa, một tay đẩy cô vào trong, bị bất ngờ, cô toan quay lại thì thì anh nắm lấy tay giữ lại, đang tập trung làm việc bị hai con người kia quấy rầy cô chống cằm nhìn, điều kỳ lạ là Hải Anh đang nắm tay Bảo Trâm, biết là Hải Băng đang hiểu lầm nên anh và cô vội vã đứng cách xa nhau, Hải Anh ngồi xuống ghế trong phòng, Hải Băng nhìn anh đầy khó hiểu, anh cười toe lắc đầu chỉ sang Bảo Trâm. Bảo Trâm tiến lại bàn làm việc của cô, đưa cho cô một tấm phong bì trắng, Hải Băng trố mắt hốt hoảng
– Hối lộ? – Bảo Trâm vội vã lắc đầu.
– Đơn xin thôi việc? – Bảo Trâm lại lắc đầu.
– Thôi thôi, không xem, không mở. – Hải Băng lắc đầu nguây ngẩy tay đẩy chiếc phong bì về phía BảoTrâm mặt đầy phòng thủ.
– Để em. – Hải Anh nhanh tay nhanh chân lấy tấm phong bì, Bảo Trâm liếc mắt nhìn anh, anh cười toe mở ra.
– Vé xem film? – Cả hai cùng đồng thanh nhìn Bảo Trâm. Cô gật đầu. Hải Anh phì cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-menh-phan-1-noi-ta-cho-nhau/187429/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.