Nhà ăn này là cửa hàng theo kiểu Nhật điển hình, có lẽ người phục vụ đang mặc kimono kia cũng có biết biết Ando Kawa, sau khi lịch sự hỏi han thì dẫn họ đi thẳng tới phòng riêng.
Trong cửa hàng nức mùi hương xong, cả tiếng nhạc truyền thống của người Nhật trầm trầm vọng đến, khách ra vào ở đây không nhiều, nhưng nhìn qua cũng biết toàn là người thân phận. Người phục vụ khụy xuống kéo mở cửa phòng, Ando Kawa cởi giày đi vào, An Tầm quay đầu nhìn lại hai người thanh niên mặc âu phục vẫn bám sát không rời, cô nghĩ, ăn thì ăn vậy.
Đi vào theo ngồi xuống, cũng may không cần cô phải quỳ.
Lúc Lục Hân Nhiên lái xe đưa Tư Vũ đến bệnh viện lần nữa, cô còn lờ mờ chưa hiểu rõ đầu đuôi. Không phải mình chỉ đến tưới hoa thôi à?
Sau khi hai người chờ một lúc ở bãi đỗ xe, một nhóm người từ đâu đi tới. Dẫn đầu là một ông lão chống gậy nghiêm trang, tuy mái tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần vẫn khá là khỏe mạnh, dù không biết thân phận của người kia là gì, nhưng cô chắc chắn một điều, đó không hề tầm thường một chút nào đâu.
An Tầm nghiêm túc ăn cơm, quả thật là cô đang rất đói, Ando Kawa ngồi đối diện nói cái gì cô cũng không để ý. Chỉ đáp là ở nhà có dạy, lúc ăn cơm thì không được chuyện trò.
Ando Kawa lại thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô cũng cực kì thú vị, dù anh ta đã từng gặp nhiều cô gái Nhật Bản tươi cười vui vẻ, nhưng cô như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nam-ti-vu/1776136/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.