Vài phút ngắn ngủi mà giống như dài bằng thế kỉ, cho đến khi bác ấy thở lại một cách đầy kì tích. Trong đám người có người vỗ tay, cũng có người chụp ảnh. Tư Vũ đợi nhân viên cấp cứu tới mới ngừng các biện pháp cấp cứu, nhường chỗ cho người ta.
Nhân viên cấp cứu đưa bác ấy lên xe, người con trai cũng chạy theo, để lại một đống người phụ tá trơ mắt nhìn. Khi xe cứu thương đóng cửa lại, đột nhiên anh ta đưa mắt nhìn An Tầm, sau đó gọi phụ tá đi qua, thấp giọng dặn dò thêm gì đó.
Tất cả lực chú ý của An Tầm đều đặt trên người Tư Vũ, nhìn anh đứng lên, nhìn anh đi về phía cô. Ngoài vầng trán lấm tấm mồ hôi, dáng vê của anh vẫn như ngày thường, hờ hững như thể người vừa mới cứu một mạng vốn không phải là anh. Trước mắt cô tràn ngập hình ảnh khi anh cứu người, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận và bình tĩnh, từng động tác đều nhanh chóng và chắc chắn, kiên định mà chuyên nghiệp.
Đột nhiên An Tầm lại nhớ tới câu nói “mến mộ anh hùng”. Nhiệt huyết sôi trào muốn hôn anh một cái.
“An Tầm, em làm tốt lắm, tất cả đều đúng hết.” Anh đi tới dắt tay cô, thấy lạnh ngắt, “Sợ không?”
Không chút khoe khoang, không hề tranh công, thậm chí anh cũng không phấn khích khi được mọi người vây xem như thế.
“Anh đang kiêu ngạo lắm nhỉ.” An Tầm nhìn anh, ánh mắt sáng rực hẳn lên.
Anh nhướng mày, cười khẽ, “Đây là chuyên môn của anh.” Cho nên cũng chẳng phải kiêu ngạo làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nam-ti-vu/1776141/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.