A Luân đứng ven đường nhìn xuống mấy người trên bãi cát: “Tất cả đi lên, đến cục cảnh sát rồi nói chuyện”.
Sau khi Hướng Dương và người kia đến đồn cảnh sát, họ lên tiếng phủ nhận không phải mình cố ý, va phải xe của thư ký Quách chẳng qua là vì chân trơn, không đạp thắng được, sau đó cuống quá mới đụng phải chiếc Jeep Wrangle bên cạnh.
“Cũng may nhờ có chiếc Jeep Wrangle chắn trướcm nếu không tôi đã đạp ga lao thẳng xuống biển rồi, cũng là nhờ chiếc xe đó cứu mạng tôi”. Dáng vẻ của Hướng Dương lúc ở đồn cảnh sát hoàn toàn khác hẳn trước kia. Bởi vì trước lúc tới, Dịch Bạch đã nói, nơi này không phải Xuân Giang, đừng gây nên chuyện lớn, rất khó giải quyết.
Từ đầu đến cuối Tư Vũ vẫn không hề lên tiếng, tất cả mọi chuyện đều do thư ký Quách giải quyết toàn quyền, ông trình bày đơn giản, ý tứ rõ ràng là, đây không phải một sự cố giao thông đơn thuần, ông muốn cơ quan điều tra phải đến hiện trường xem xét, chiều nay khi luật sư của họ đến, họ muốn được thấy bản báo cáo về sự việc lần này, người tài xế cũng đã đi kiểm tra thương tích, kết quả sẽ được bệnh viện nhanh chóng gửi sang.
Thái độ lịch sự, logic rõ ràng, yêu cầu hợp lý, dù không hề đập bàn hay lạnh lùng trừng mắt, nhưng thái độ kiên quyết cứng rắn này cũng không phải dễ dàng ứng phó.
Trong hành lang, có một dì khóc lóc nói con rể minh bất hiếu vay tiền không trả, có ông chú uống rượu say xỉn lăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nam-ti-vu/1776161/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.