Rất nhiều người quan tâm chúng ta với những góc độ khác nhau. Cho nên tiêu đề chương này hơi có chút phụ họa cho chương một, nhưng đây thực sự là hai vấn đề khác nhau, sự lung túng hoặc khó xử của tôi dượng nhiên cũng có một mức độ nhất định.
Bên thay mặt giám hộ ở Hongkong là một viện phúc lợi cực kỳ chính quy. Cái gọi là cực kỳ chính quy, đương nhiên không giống chuyện nhà nước góp vốn cho tư nhân mở trung tâm ― đầu tiên là phải đối mặt với việc phỏng vấn của người khảo hạch để có quyền giám hộ.
Giữa tuần tháng tư, Triệu lão tiên sinh còn chưa bước sang thế giới khác, bọn họ liền liên hệ với tôi, muốn một số thông tin. Lâu lâu còn gọi điện qua yêu cầu bổ sung tài liệu.
Bây giờ họ lại tới nhà tôi để hỏi.
Tôi thừa dịp bưng trà lại quét mắt nhìn toàn bộ phòng khách. Hẳn là không có gì bất ổn. Thông tin của tôi cũng không cần soi mói dữ vậy ― mặc dù có bằng cấp bác sĩ về chứng cô độc của trẻ em ở nước ngoài tương đương với bằng bác sĩ tâm lý, nhưng đây là Trung Quốc Đại Lục thì chức cố vấn thì không phải không thể nhận.
Sau sẽ bàn tiếp, bộ dạng Tần Lộ rất bình tĩnh, giống như không hề mắc chứng cô độc ở trẻ con.
“Mời dùng trà.” Tôi mỉm cười, một tình nguyện viên có vẻ như thư ký nhanh tay đón nhận ly trà với giọng phổ thông không được tự nhiên lắm “Cám ơn”.
“. . . . . . Lâm tiểu thư thoạt nhìn rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-nghia-doc-nhat-vo-nhi/2018176/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.