Múa bút nghiêng vai họa mấy dòng
Nắn na nắn nót một đường cong
Xướng trăng chói rọi nhành lan tím
Lập lòe bướm lượn thế là xong
Một ông lão râu tóc bạc trắng đang đứng xuôi tay trong sân sau của Hắc Viện học xá. Ông nhìn chăm chăm hai cánh cửa đang đóng im ỉm, thi thoảng buông tiếng thở dài thườn thượt. Mình ông vận trường bào kép Định Thanh, bên ngoài khoác một áo ngắn cộc tay màu nâu, ở lưng phấp phới một dải dây lưng nâu.
Nhạc Tam Nguyên đi tới đi lui trên hành lang phía bên phải cánh cửa, hai tay đấm vào nhau vẻ nôn nóng.
- Đã mấy ngày rồi, sao chẳng có chút tin tức là sao?
Nhạc Tam Nguyên liên tục lẩm bẩm.
Chừng như cũng sốt ruột, ông lão quay qua Nhạc Tam Nguyên cằn nhằn:
- Tam Nguyên à, cháu đứng yên một chút có được không? Ông chóng hết cả mặt rồi đây!
- Nhưng mà cháu...!- Nhạc Tam Nguyên chưa nói hết câu, buồn bực đấm mạnh một cái vào tường.
- Ông biết chứ! Ông cũng đang cồn cào hết cả ruột gan khác gì cháu đâu. Nếu mọi người có mệnh hệ gì, hội chúng ta...!Ài, thôi không nói nữa! - Ông lão thở dài đánh thượt một cái.
Đã mươi ngày nay, từ khi Giang Nam Thất Hiệp đi hành thích Khang Hi ở Quan Âm tự, hai người họ không đêm nào ngủ được tròn giấc, cứ hễ đặt lưng nằm xuống thiếp đi nửa canh giờ là lại giật mình ngồi bật dậy, ra ngoài cửa này ngóng đợi.
Nhạc Tam Nguyên ngồi phịch xuống bậc tam cấp dẫn từ hành lang xuống sân, sầu não nói:
- Cháu thấy mình thật vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen/634895/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.