Khi này là mùa thu, gió lúc nhặt lúc khoan, từng cơn gió lạnh ùa vào trong hậu đường của chùa Thanh Tịnh qua cánh cửa sổ bị mối ăn hỏng.
Bên ngoài cổng chùa, tiếng vó ngựa vang lên, thêm mấy người nữa vào trong.
Chờ một lúc, lại có thêm nhiều người nữa.
Hiểu Lạc nhận ra một trong những người trong hậu đường chính là Lữ Lưu Lương.
Nó dợm chân định chạy tới chào hỏi liền bị nữ thần y túm áo nó kéo lại.
- Đừng có làm bừa – Nữ thần y nói nhỏ - Ở đây toàn những bậc trưởng bối, con muốn làm gì thì chờ sư phụ của con bảo đã.
truyện teen hay
Hiểu Lạc vâng lời nàng không đi nữa, cứ chăm chú mở to mắt nhìn Lữ đại học giả.
Lữ Lưu Lương có hình dáng rất thấp, chỉ chừng một thước sáu, tóc bạc trắng.
Ông không có một gương mặt chữ điền chuẩn mực, cũng không có làn da nâu khỏe khoắn.
Mặt ông xương xương, làn da ông trắng, mặc dù không mềm mại như da con gái nhưng rất sáng, làm nổi bật lên bộ áo cà sa mà ông đang mặc.
Lữ Lưu Lương sở hữu vầng trán thật cao, mắt sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến tất cả mọi người ở bên ông đều thấy an tâm.
Sống mũi Lữ Lưu Lương cao, môi đầy đặn, mỗi lúc mỉm cười các nếp nhăn nơi khóe mắt và miệng hằn sâu.
Năm nay Lữ Lưu Lương bảy mươi hai tuổi, là một học giả nổi tiếng thời Thuận Trị.
Vào những năm Thuận Trị còn sống, có nguời tiến cử ông tham dự cuộc thi Hồng từ khoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen/634912/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.