Dụ Nhiên cũng không biết tại sao, rõ ràng lúc thời tiết nóng nực, họ còn cởi trần trong ký túc xá, thậm chí thỉnh thoảng cậu còn chỉ mặc độc chiếc quần đùi, nhưng chẳng hề thấy ngại ngùng như bây giờ.
“Vậy… tớ xem nhé.” Dụ Nhiên không dám ngẩng đầu, ánh mắt luôn dán chặt vào bụng Sở Thụy. Cậu đưa tay ra, nắm chặt lấy vạt áo Sở Thụy, mãi vẫn chưa dám vén lên.
Càng không thẳng thắn, bầu không khí càng thêm mờ ám.
Một lúc lâu sau, Sở Thụy như cầu xin lên tiếng: “A Nhiên…”
Có người “yếu thế”, tự nhiên sẽ có người mạnh mẽ lên.
Dụ Nhiên lập tức xua tan hết ngại ngùng, trở nên hăng hái.
Cậu có gì phải sợ chứ? Trúc mã của cậu là một học bá thuần khiết, kinh nghiệm tình cảm trắng tinh, đâu thể so sánh với cậu – người đã “khai sáng” rồi? Chuyện này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!
“Xem đây, xem đây.” Dụ Nhiên tự tay vén áo Sở Thụy lên, hơn nữa vì quá phấn khích, cậu dùng lực hơi mạnh, kéo thẳng lên tận trên cùng.
Đừng nói là cơ bụng, cơ ngực cũng nhìn rõ mồn một.
Dụ Nhiên nhìn không chớp mắt. Trúc mã nhà cậu lúc mặc quần áo thì như một quân tử khiêm nhường, sao dưới lớp vải lại ẩn giấu thân hình thế này… Cậu bất giác nuốt khan một tiếng.
Chạm thử đi?
Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Dụ Nhiên.
Mỹ sắc trước mắt, lý trí là cái thá gì?
Bàn tay Dụ Nhiên như đang vuốt ve, mơn trớn một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất trên thế giới, men theo những đường nét, không bỏ sót một chỗ nào.
Xương cổ tay cậu nhỏ hơn con trai bình thường, nhưng ngón tay lại rất dài, thon thả xinh đẹp, cùng với cơ thể mà cậu đang vuốt ve tạo thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.
Ngay lúc khóe miệng Dụ Nhiên sắp không nhịn được cười, giọng Sở Thụy đáng thương vang lên đánh thức cậu: “A Nhiên, lạ quá…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.