Tháng mười một, trời không lạnh cũng chẳng nóng, đúng là thời điểm tuyệt vời để ăn đá bào.
Dụ Nhiên nghĩ bụng.
Thế nên cậu gọi ngay một bát đá bào trà xanh thật to. Ăn xong vẫn còn thòm thèm, cậu lại gọi thêm một bát nữa, vị đá bào xoài dâu tây hai màu.
Sở Thụy vốn nho nhã, ăn uống cũng từ tốn lịch sự. Cậu mới ăn được nửa bát thì đã thấy bát đá bào thứ hai của Dụ Nhiên sắp hết mất, hình như còn định gọi thêm bát thứ ba. Cậu liền giơ tay lên, ngăn không cho Du Nhiên gọi nhân viên phục vụ lại, có chút lo lắng nói: “A Nhiên, lần sau mình ăn tiếp nhé?”
“Nhưng tớ vẫn còn muốn thử cái vị kia mà…” Chóp mũi Dụ Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của đá bào dưa lưới, từ lúc Sở Thụy bắt đầu ăn cậu đã thấy thèm rồi.
Cơn thèm thuồng chiến thắng cả kế hoạch ban đầu của cậu. Nếu không ăn cho “bỏ ghét”, chẳng phải là quá thiệt thòi rồi sao?
Còn về kế hoạch ban đầu của Dụ Nhiên… Cậu tính chỉ gọi một phần đá bào, sau đó cùng Sở Thụy ăn chung, vừa ngọt ngào vừa thân mật, nghĩ thôi đã thấy thích thú.
Nhưng khi nhìn thấy những bát đá bào ngon miệng hấp dẫn trên thực đơn, kế hoạch của cậu đã bay biến đâu mất.
Hối hận ư? Chắc chắn rồi, nhưng ngon thì vẫn cứ là ngon.
Lúc này Sở Thụy không vội trả lời Dụ Nhiên, cậu hỏi: “Cậu muốn ăn thêm vị nào?”
“Vị dưa lưới.” Dụ Nhiên càng nói càng thèm, mắt cứ liếc về phía nhân viên phục vụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-danh-em-di-ninh-loc/2775776/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.