Lạc Thần đến bên cạnh ta ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn ta thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ta suy nghĩ một chút liền nói: “Bình thường tiểu ca trong đoàn xiếc đều là những người chịu khổ nhọc. Ta nghe nói vũ sư đoàn xiếc và đoàn kịch đều như nhau, trả thù lao cũng không cao, mà mỗi ngày đều phải tập luyện khổ cực, rõ ràng là rất kham khổ.”
Lạc Thần sắc mặt nghi vấn: “Như thế nào lại suy nghĩ cái này?”
Vũ Lâm Hanh dán lại gần, hì hì cười: “Sư Sư ngươi sẽ không cảm thấy tiểu ca vóc người đẹp, người ngoài tao nhã lễ độ, Vì vậy sinh lòng thương yêu, muốn đi giúp đỡ hắn?”
Ta buồn bực nói: “Ngươi lại nói bậy bạ gì đó. Ta là nói, mới vừa rồi thấy bên trong quần áo hắn chất vải vô cùng tốt, nhìn lên tay hắn cũng không giống khổ gì, rất trơn bóng nhẵn nhụi, nghĩ đến cũng là quý công tử, sao lại trở thành vũ sư trong đoàn xiếc?”
Vũ Lâm Hanh khinh thường nói: “Sư Sư, ngươi người này hay suy nghĩ quá nhiều, trong đầu suy nghĩ toàn những thứ linh tinh, không mệt mỏi sao? Lúc này là ngày hội nguyên tiêu, lại không cho phép người ta mua sắm thêm những bộ đồ mới hay sao. Hơn nữa tay kia, cũng là vì được người ta dưỡng tốt đi.”
Ta nâng cằm mơ hồ nói:”Hay là vậy. Gần đây trong đầu ta có chút hỗn loạn, suy nghĩ nhiều quá, không có việc gì. Mọi người ăn xong chè trôi nước, chúng ta cùng nhau đi xung quanh mua sắm .”
Nói xong, cúi đầu cầm cái thìa, ăn mấy viên chè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-co-dai-thien/2306583/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.