Sư Thanh Y cúi thấp đầu, bên tai nàng đỏ bừng lợi hại, nàng vội dắt xe đạp đi nhanh về phía trước. Lạc Thần khẽ cười, xách giỏ trúc sóng vai đi cùng nàng.
Trong rừng yên tĩnh, tiếng gió vi vu, thời khắc bình yên hiếm có như vậy, hai nàng không nhanh không chậm nhịp bước bên nhau, giống như đi tản bộ.
Sư Thanh Y rốt cuộc nói: "… Mới vừa rồi em không nên như vậy."
"Em như thế nào?" Lạc Thần hỏi nàng.
Sư Thanh Y không dám nhìn Lạc Thần, nàng cố dời sự chú ý vào bánh xe đằng trước. Bánh xe từng vòng xoay chuyển trêи lá cây khô, tạo nên tiếng vang xào xạc. Nàng nói: "Chị không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ lúc chị đeo giỏ trúc, nhưng em lại dùng phương thức này để được nhìn chị, em không nên như vậy."
Lạc Thần liếc mắt nhìn giỏ trúc trong tay, nàng tựa hồ suy nghĩ: "Thanh Y, em hiếu kỳ sao?"
Sư Thanh Y vẫn nhìn chằm chằm vào bánh xe, nàng yên lặng gật đầu một cái. Nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ LạcThần đeo giỏ trúc, là thế nào khả ái, nên liền muốn nhìn thử.
Lạc Thần nói: "Tôi không phải là không nguyện."
Sư Thanh Y nghe được, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Lạc Thần trầm thấp nói: "Nếu tôi đeo giỏ trúc, hẳn là có chút không được tự nhiên, sợ rằng em sẽ cười tôi"
Sư Thanh Y vội vàng dùng sức lắc đầu, bày tỏ nàng tuyệt đối sẽ không cười.
Lạc Thần hỏi nàng: "Em rất muốn nhìn sao?"
Sư Thanh Y lại vội vàng dùng sức gật đầu, bày tỏ nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-hien-dai-thien/1624111/chuong-388.html