Vũ Lâm Hanh nghe thấy sợ run.
Lạc Thần nói: "Cậu nhận thấy Thanh Y hôm nay có gì khác thường sao?"
"Hình như có một chút. Sư Sư có vẻ rất mệt mỏi, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, chính nàng nói nàng cảm mạo." Vũ Lâm Hanh nói đến đây, lập tức dừng lại.
Lạc Thần lau một chút rượu lên vết thương trong lòng bàn tay: "Nàng tính cách mẫn cảm tinh tế, hiện nay trở về Huyên Hoa Hiên, hình như là nhận ra gì đó, không giải thích được sợ rằng sẽ tìm mọi cách phỏng đoán, thậm chí mạnh mẽ hồi tưởng. Như vậy, đối với thân thể và tinh thần đều khó có thể chịu được. Cũng trách tớ quá mức nóng lòng, mang nàng trở về quá sớm."
Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn lòng bàn tay đang mở của Lạc Thần, nơi đó tuy rằng còn đang chảy máu, bất quá rõ ràng đã sắp ngừng.
"…. Tay cậu." Vũ Lâm Hanh nói.
Lạc Thần lơ đểnh: "Không ngại, rất nhanh sẽ liền lại."
Vũ Lâm Hanh chỉ đành thở dài: "Tớ biết cậu hối hận dẫn Sư Sư trở về, nhưng cũng không cần tự trách như vậy, vô duyên vô cớ chịu một dao."
Lạc Thần quay đầu nhìn đại tuyết ngoài đình.
Vũ Lâm Hanh cũng theo nàng nhìn ra.
"Tớ có một số việc cần cậu giúp đỡ." Giọng nói của Lạc Thần rất nhẹ, vài bông hoa tuyết bị gió thổi bay đến trêи tóc nàng.
"Cái gì?" Vũ Lâm Hanh nghiêng đi khuôn mặt: "Chúng ta là bạn bè, cái gì giúp đỡ không giúp đỡ, nói thẳng là được rồi."
Trong phòng ngủ gió lạnh quét qua, thổi ngọn lửa trong noãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-hien-dai-thien/1624408/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.