Vũ Lâm Hanh đi đến, ghé sát vào nhìn một chút ảnh chụp chung của ba người, cười đến càng vui vẻ: "Kỹ thuật tự sướиɠ kém như vậy, quả thực lãng phí khuôn mặt xinh đẹp của ba người các cô."
Sư Thanh Y thấp giọng nói thầm: "Tớ…… Tớ trước đây sẽ không chụp như vậy."
Quả thật nàng tính cách thiên hướng nội liễm, tự sướиɠ loại chuyện này trước đây chưa từng làm qua. Thậm chí nàng còn có rất ít ảnh chụp, trong tiềm thức nàng không thích hình ảnh ghi lại dung mạo của nàng, ngay cả chính nàng cũng không rõ vì sao.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ chụp ảnh Lạc Thần, có một lần Lạc Thần chân trần ngồi trêи giường đọc sách, nàng giả vờ như không có việc gì mà chụp hình xăm cá chép trêи mắt cá chân của Lạc Thần, âm thầm giấu trong điện thoại di động, vì vậy mà đỏ mặt cả buổi.
"Muốn chụp ảnh, nhất định là phải xem nữ vương tự sướиɠ tớ đây." Vũ Lâm Hanh phong tình vạn chủng mà chớp chớp đôi mắt hoa đào: "Tớ mỹ mạo như vậy, phải có kỹ thuật tự sướиɠ ba trăm sáu mươi độ không góc chết mới xứng được với tớ. Đưa điện thoại cho tớ."
Sư Thanh Y đành phải đưa điện thoại cho Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh thừa cơ chen vào giữa, đưa điện thoại di động ra xa: "Được rồi, đều dựa sát qua chỗ tớ. Sư Sư, cậu đừng xoay cái gì nữa, dựa gần vào tớ! Trường Sinh, chị cũng đến gần một chút, đúng vậy, tất cả mọi người cười lên, chị họ cậu, vì sao cậu không cười? Chờ một chút, cười đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-hien-dai-thien/1624410/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.