Một ngày mới lên dần đẩy lùi màn đêm đen tối qua đi, mặt trời chiếu những tia nắng le lói qua tán lá để những giọt sương của buổi sớm tinh khôi từng giọt nhiễu xuống đất như cung cấp thêm nhựa sống cho mặt đất này.
Cô thức giấc với một tâm trạng không thể nào tốt hơn, vội mở của sổ đón những cơn gió mát và chậm rãi hít thở thật sâu để đưa khí vào đầy phổi làm nó trong sạch hơn.
- Ô Gia Bảo. _ cô giật mình khi thấy cậu đang đứng trước cổng nhìn cô từ lúc nào.
- Cậu đến sớm vậy? Mà đến sao không vào? _ cô vội chạy thật nhanh xuống mở cửa cho cậu vào
- Nhớ bé kưng đến không được hở? _ cậu ghé gần mặt cô nói.
Lại đỏ mặt rồi, cô chào cậu buổi sáng bằng hai má ửng đỏ như mặt trời bé con của mình. Nhìn cô thẹn thùng vì mình cậu thấy vui vui lâng lâng khó tả, có khi nào vì lí do này mà cậu thích cô không nhỉ? Câu hỏi đó bỗng thoáng qua cậu.
- Cậu đừng có đỏ mặt trước mặt tên nào đó khác tớ biết chưa?
- Gì? Tại tại sao?
- Lúc ấy nhìn cậu như cô mặt trời ý.
- Ô hô trên trời có ông mặt trời rồi bây giờ có cô mặt trời nữa cho đẹp hen, mắc chi nhắc tớ không được đỏ? _ cô nhướn mày.
- Tớ không thích có ai bị cậu làm “say nắng” nữa đâu. _ cậu vừa nói vừa đi vào nhà.
- Gì? “Say nắng” á?… chậc chậc. _ cô gãi đầu không hiểu.
- …
Mà dạo này cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-khon-sao-de-toi-nho-cau/834243/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.