Bệnh viện…
- Sao rồi hai? _ vừa đến nơi cậu đã hỏi Gia Huy gấp gáp.
- …
- Anh nói Yuu tỉnh lại mà?
- Chỉ là có dấu hiệu thôi…
- Rồi sao?
- Nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.
- Ta nghĩ con đã biết bây giờ mình phải làm gì rồi chứ? _ bà cậu đứng dậy nói.
- … _ cậu giữ im lặng.
- Gia Huy về thôi, để nó lại với con bé. _ bà nói rồi đi trước.
Đặt tay lên vai cậu mong cậu mau lấy lại sức mạnh rồi Gia Huy theo chân bà về.
Cậu bất lực ngồi phịch xuống ghế, cậu biết làm gì đây? Tình yêu với Na Na còn trách nhiệm với Yuu, Yuu đã mất đi chữ gia đình hoàn chỉnh bây giờ cô ấy cần một nơi làm chỗ dựa cho mình. Có thể mặc trách nhiệm đi theo tiếng gọi con tim không? Nhưng… trách nhiệm mà bà cậu đặt lên vai cậu không cho phép điều ấy xảy ra. Không lẽ hết cách thật chăng???
…
___o0o___
Ngoại ô thành phố…
Sau một chặng đường khá dài cuối cùng bánh xe cũng dừng lại.
Rất nhiều người cũng chọn nơi này để đi picnic cùng gia đình, nơi này đúng hơn là một khu sinh thái không thể tuyệt vời hơn.
- A cuối cùng cũng đến nơi. _ cô vươn vai. – Woaaa… _ cô tròn mắt trước cảnh tượng trước mắt.
Như một đứa con nít cô chạy ra đồng cỏ xanh rờn nằm xuống lăn qua lăn lại tận hưởng thiên nhiên.
- Em muốn nằm hay đi ăn trưa nào? _ Trâm Anh lắc đầu bật cười trước hành động của cô rồi hỏi.
- Em muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-khon-sao-de-toi-nho-cau/834244/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.