Trong bụng Úc Ninh mang yêu thai, bụng vẫn chưa nhô cao nhưng đã bị giày vò không nhẹ.
Thường ngày Úc Ninh thích nhất là ăn món Tạ Trản nấu nhưng hôm nay ăn vào lại nôn, nôn xong lại ăn, tinh thần không tốt, ánh mắt không còn rạng rỡ như trước, cả ngày mệt mỏi rúc vào lòng Tạ Trản.
Con người vốn mềm mại hơn yêu quái, tiểu yêu này thai dường như cũng nhận ra cơ thể mẹ ôn nhu dung túng, còn nhỏ đã biết ỷ sủng mà kiêu, quậy phá nghịch ngợm coi trời bằng vung, chỉ khi có Tạ Trản bên cạnh, cảm nhận được khí tức của đại yêu mới chịu an phận.
Mùa đông trên núi lạnh lẽo, Tạ Trản làm phép để trong miếu ấm áp như xuân, Úc Ninh mặc ít đồ cũng không thấy lạnh, nép sát vào Tạ Trản câu được câu không nói chuyện. Tạ Trản vỗ nhẹ lên lưng y, thỉnh thoảng hôn trán y, vòng eo nhỏ có thể ôm trọn, bên trên là xương hồ điệp yếu ớt nhô lên dưới áo mỏng, mảnh khảnh suy nhược.
Yêu thai muốn lớn lên sẽ tác oai tác quái trong cơ thể mẹ, Tạ Trản có thể cảm nhận rõ yêu thai trong người y đang dần dần thành hình.
Vẫn chưa phải lúc, hắn đang chờ yêu thai hoàn toàn lớn mạnh, nếu không thì khi đưa bấc đèn vào chỉ sợ yêu thai sẽ chịu không nổi yêu khí trong bấc đèn mà làm Úc Ninh đột tử.
Tạ Trản vốn có mục đích riêng nên tất nhiên chẳng có tình cảm gì với đứa nhỏ này.
Nhưng Úc Ninh rất vui vẻ, rõ ràng còn chưa lộ bụng lại thích nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-ngoc/87334/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.