5
Lúc ta tỉnh lại đã là chạng vạng, nói đúng ra là đói tỉnh, trước khi té xỉu đến bữa sáng ta cũng chưa ăn.
Ta hối hận mình không biết cố gắng mà hôn mê, chắc hòa thượng đã chạy rồi.
Ta vừa mở mắt, hòa thượng đã ở ngay trước mắt, hắn đang tụng kinh, ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu lên người hắn, dường như cho mạ cho hắn một tầng phật quang, cực kỳ đẹp.
Phảng phất có thể đạp đất thăng thiên.
Giọng của hòa thượng thật dễ nghe.
Lông mi của hòa thượng thật dài.
Mặt của hòa thượng thật tuấn lãng.
Hòa thượng dường như nhận ra ta đã tỉnh, nhẹ nhàng mở đôi mắt đen láy ra, chậm rãi gọi ta một tiếng: “Thí chủ.”
Ta lập tức không vui, thí chủ cái gì, nhất định hắn thấy nữ tử nào cũng đều gọi thí chủ, trong mắt hắn ta và người khác đều giống nhau, ta chính là công chúa đấy!
Ta hỏi hắn: “Kinh này của ngươi là niệm cho một mình ta nghe, hay những người khác đều được nghe?”
Hòa thượng híp mắt lại, sau một lúc lâu mới lên tiếng, âm sắc trong trẻo như mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn: “Điện hạ còn muốn nghe gì nữa không?”
Hòa thượng này đang lảng tránh câu hỏi của ta.
Nhưng hắn lại nói: “Kinh này ta chưa bao giờ tụng cho người khác nghe.”
Lòng ta vui vẻ, nhưng không thể hiện trên mặt, tránh cho hòa thượng được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Bản công chúa miễn cưỡng để ngươi niệm tiếp vậy.”
6
Ba ngày rồi hòa thượng cũng chưa lên giường ngủ, ta có chút lo lắng hắn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-ta/236099/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.