3
Ta cúi đầu nhìn lại trang phục của mình. Vì đến đây quá vội vã nên ta vẫn đang mặc bộ quần áo cũ nát dùng để bán thịt, trên đó dính đầy những vết dầu loang lổ. Cổ tay áo và cổ áo đều rách nát tả tơi. Nhưng ngày nào ta cũng bán thịt heo ở phía nam thành, người ta còn gọi ta là “Tây Thi thịt heo.”
Không mặc đồ rách một chút thì làm sao mà làm việc được? Liễu Xuyên Trạch vốn đang nhỏ giọng dỗ dành vị thiên kim giả kia, nghe vậy bèn ngẩng đầu liếc ta một cái. Đáy mắt hắn là vẻ chán ghét không thể che giấu.
“Có một muội muội ruột làm nghề mổ heo như ngươi, nói ra ngoài thật sự khiến ta mất hết mặt mũi.”
“Thôi vậy, nếu cha mẹ đã muốn nhận ngươi về thì ta cũng miễn cưỡng chấp nhận.”
“Nhưng ngươi phải nhớ, Nguyệt Ninh mới là tiểu thư cành vàng lá ngọc được Liễu gia nuôi nấng mười sáu năm. Tuy ngươi được tìm về nhưng thân phận không thể nào so sánh với nàng được.”
“Năm nay ngươi đã mười sáu tuổi, cha mẹ đã tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt. Đợi sau khi nhận tổ quy tông thì gả qua đó, phú quý vinh hoa sẽ ở ngay trong tầm tay.”
Liễu phu nhân lấy khăn tay chấm chấm nước mắt nơi khóe mắt, gật đầu nói:
“Đúng vậy, nếu con gả qua đó thì sẽ là Vương phi được ghi tên vào ngọc điệp của hoàng gia đấy!”
Liễu thừa tướng cũng thong thả nhấp một ngụm trà:
“Con gái đồ tể gả vào Vương phủ, cho dù là làm kế thê thì cũng xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-te-muu-phan-phong-xuy-qua-nhi-dich-tam-oa/2843468/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.