6
Ta bị đám sai vặt đưa vào từ đường. Có lẽ vì ta lăm lăm dao mổ lợn trong tay, tất cả mọi người đều nhìn ta với ánh mắt cảnh giác. Không ai dám đến gần ta nửa bước.
Từ đường Liễu gia ẩm thấp lạnh lẽo. Bên trong chỉ bày vài món đồ cúng trái cây đơn giản. Ta buồn chán cầm lấy một quả táo, cắn từng miếng lớn. Sớm biết ngày mai cũng không thể về nhà thì ta đã bảo Nhị thẩm nói với cha mẹ, bữa sáng ngày mai bớt luộc một quả trứng gà.
Ngoài trời đêm đen như mực. Ta gà gật buồn ngủ. Có tiếng bước chân rất khẽ truyền đến. Liễu Nguyệt Nịnh đắc ý vênh váo đẩy cửa bước vào. Ánh trăng bạc rọi xuống bộ cẩm y hoa lệ trên người nàng, tôn lên vẻ cao sang quyền quý. Nàng ngẩng cao đầu nhìn ta, lộ ra nụ cười đầy thâm ý:
"Tỷ tỷ, tỷ được tìm thấy quá muộn rồi."
"Có những việc đã thành định cục, không thể thay đổi được nữa. Thế gia cần một khuê nữ biết chữ nghĩa, hiểu lễ nghi, chứ không phải một đồ tể thân phận thấp kém."
"Thật sao?" Ta rút dao mổ lợn ra, c*m v** khe gạch ngay trước mặt nàng.
Liễu Nguyệt Nịnh giật mình hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại một bước, trốn sau lưng nha hoàn. Ta cười như không cười nói:
"Muội muội yên tâm."
"Tuy ta không thể mang lại vinh quang cho tướng phủ."
"Nhưng kéo mọi người cùng xuống địa ngục thì ta rành lắm!"
7
Mổ lợn mười ba năm, trái tim ta cũng lạnh lẽo như con dao mổ lợn của ta. Người Liễu gia trong mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-te-muu-phan-phong-xuy-qua-nhi-dich-tam-oa/2843469/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.