🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

6

Ta bị đám sai vặt đưa vào từ đường. Có lẽ vì ta lăm lăm dao mổ lợn trong tay, tất cả mọi người đều nhìn ta với ánh mắt cảnh giác. Không ai dám đến gần ta nửa bước.

Từ đường Liễu gia ẩm thấp lạnh lẽo. Bên trong chỉ bày vài món đồ cúng trái cây đơn giản. Ta buồn chán cầm lấy một quả táo, cắn từng miếng lớn. Sớm biết ngày mai cũng không thể về nhà thì ta đã bảo Nhị thẩm nói với cha mẹ, bữa sáng ngày mai bớt luộc một quả trứng gà.

Ngoài trời đêm đen như mực. Ta gà gật buồn ngủ. Có tiếng bước chân rất khẽ truyền đến. Liễu Nguyệt Nịnh đắc ý vênh váo đẩy cửa bước vào. Ánh trăng bạc rọi xuống bộ cẩm y hoa lệ trên người nàng, tôn lên vẻ cao sang quyền quý. Nàng ngẩng cao đầu nhìn ta, lộ ra nụ cười đầy thâm ý:

"Tỷ tỷ, tỷ được tìm thấy quá muộn rồi."

"Có những việc đã thành định cục, không thể thay đổi được nữa. Thế gia cần một khuê nữ biết chữ nghĩa, hiểu lễ nghi, chứ không phải một đồ tể thân phận thấp kém."

"Thật sao?" Ta rút dao mổ lợn ra, c*m v** khe gạch ngay trước mặt nàng.

Liễu Nguyệt Nịnh giật mình hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại một bước, trốn sau lưng nha hoàn. Ta cười như không cười nói:

"Muội muội yên tâm."

"Tuy ta không thể mang lại vinh quang cho tướng phủ."

"Nhưng kéo mọi người cùng xuống địa ngục thì ta rành lắm!"

7

Mổ lợn mười ba năm, trái tim ta cũng lạnh lẽo như con dao mổ lợn của ta. Người Liễu gia trong mắt ta, cũng chẳng khác gì những con lợn béo chờ làm thịt.

Liễu Nguyệt Nịnh liếc xéo ta một cái rồi ung dung rời đi. Từ đường rộng lớn chỉ còn lại một mình ta. Ta liếc nhìn những bài vị đen kịt. Là gỗ trắc. Ít khói, lâu tàn.

Ta gỡ bài vị trong từ đường xuống, vung dao lên chẻ thành những thanh gỗ nhỏ. Gió âm thổi từng cơn lạnh thấu xương, hệt như tiếng quỷ đói gào khóc. Ta hung dữ mắng:

"Đừng có gào nữa, ngày mai sẽ tiễn cả cửu tộc các ngươi xuống dưới đoàn tụ, gấp cái gì?"

Gió âm im bặt. Quả nhiên mẫu thân nói đúng. Khi gặp phải khó khăn không giải quyết được, cá chết lưới rách chưa chắc đã là một lựa chọn tồi.

Đánh lửa lên, ta dời củi vào chỗ cửa sổ nhỏ bên trong từ đường. Ngọn lửa bốc lên, cuối cùng cơ thể  cũng ấm lên một chút. Cứ thế đợi đến tận sáng hôm sau. Hứa ma ma đích thân đến từ đường mở khóa, mang đến y phục để ta thay đi vào cung. Sau đó bà ta nghi hoặc hít hít mũi:

"Bên ngoài có mùi khói thì thôi đi, sao trong từ đường lại nồng mùi khói hơn thế này?"

Lời còn chưa dứt. Bà ta đã nhìn thấy từ đường trống trơn. Gió nhẹ thổi qua, không còn gì cả. Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên không trung Liễu phủ:

"Lão gia, phu nhân ơi, không xong rồi. Đại tiểu thư vừa tìm về phủ đã đốt bài vị trong từ đường rồi!"

8

Trên dưới Liễu phủ loạn thành một nồi cám heo. Liễu Thừa tướng tuổi cao sức yếu được người dìu đỡ, lảo đảo bước vào từ đường. Run rẩy quỳ xuống trong từ đường trống không, bi thống khóc than:

"Tổ tiên trên cao, vãn bối bất hiếu, lại để nghịch nữ gây ra đại họa tày trời!"

"Như vậy sau này ta còn mặt mũi nào mà gặp tổ tông nữa..."

Ta ngáp một cái, vỗ vai Liễu Thừa tướng an ủi:

"Đừng khóc, ngày khóc còn ở phía sau."

“Nếu mọi chuyện suôn sẻ, không cần đợi đến trăm năm, đêm nay là cả nhà ngươi có thể dắt díu nhau xuống gặp tổ tiên rồi.”

Toàn bộ tiếng khóc của Liễu thừa tướng nghẹn cứng nơi cổ họng. Ông ta trợn trừng đôi mắt đỏ au, tay run rẩy chỉ vào ta:

“Nghịch nữ! Thật sự là vô phương cứu chữa!”

“Đợi ngươi gả vào phủ Tuyên Vương, ta xem ngươi còn dám kiêu ngạo như bây giờ nữa không!”

9.

Ta vốn biết rõ, bất kể ta làm gì thì nhà họ Liễu đều sẽ cắn răng nhẫn nhịn  vì muốn ta thay thế Liễu Nguyệt Ninh gả vào phủ Tuyên Vương. Liễu thừa tướng lê bước mỏi mệt dẫn cả nhà vào cung. Người như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm. Đương kim hoàng đế chỉ vừa bước qua tuổi đôi mươi, thân chính chưa đầy ba năm.

Yến tiệc lần này, vốn là do Thái hậu bày ra, lấy cớ chúc thọ nhưng thực chất là để tuyển chọn khuê nữ các nhà, chuẩn bị cho đại hội tuyển tú sắp tới. Dã tâm của Liễu Nguyệt Ninh đã vô cùng rõ rệt đối với Hậu vị, ăn vận như một con công kiêu kỳ, trốn trong góc xì xào to nhỏ cùng mấy tiểu thư:

“Liễu tỷ tỷ, sao tỷ lại là một nữ đồ tể chứ, thật mất mặt chết đi được.”

“Cũng hết cách, năm xưa mẫu thân sinh đôi, mà tỷ tỷ lưu lạc bên ngoài suốt mười sáu năm trời.”

“Liễu phu nhân đúng là người lương thiện, chuyện hôn sự với Tuyên Vương…”

“Tỷ tỷ không gả, nào có chuyện muội muội lên kiệu trước?”

Rõ ràng ta mới là con gái ruột, nhưng Liễu phu nhân lại nói dối thiên hạ rằng mình sinh đôi. Bà ta là tiểu thư khuê các lớn lên trong phú quý, nửa đời thuận buồm xuôi gió, sao có thể cho phép một vết nhơ như “con ruột là nữ đồ tể” tồn tại được chứ?

Chỉ là, người sáng mắt nhìn mặt mũi cũng biết sự thật là như thế nào. Ta mang dung mạo giống hệt người nhà họ Liễu. Còn Liễu Nguyệt Ninh thì chẳng có điểm nào giống. Nhưng chẳng ai dám vạch trần. Không ai muốn đắc tội với một gia tộc như nhà thừa tướng.

Tuyên Vương vốn ngạo mạn, từ xưa đến nay chẳng bao giờ tham gia mấy loại yến tiệc nhàm chán này. Tiếng tấu nhạc vang lên. Vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên long ỷ, ánh mắt rơi xuống người Liễu thừa tướng:

“Nghe nói khanh vừa tìm lại được ái nữ thất lạc đã lâu?”

Liễu thừa tướng lập tức ném chuyện bài vị sang một bên, vui vẻ tiến lên, dâng người thay thế như ta:

“Tạ hoàng thượng quan tâm.”

“Tiểu nữ thất lạc mười sáu năm, mãi đến hôm qua mới được đoàn viên.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.