Đương nhiên đây là gặp phải Trương Dương, nếu như một công nhân bình thường gặp phải chuyện này thì dù có trăm miệng cũng không thể thanh minh được. Dù biết là bị vu oan cũng không thể tránh nổi. Bởi vì có ai tin vào một công nhân bình thường chứ.
"Ha ha, xem ra tao quá nhân từ, mấy con mèo con chó cũng dám khi dễ lên đầu tao. Có phải là ý của thằng giám đốc Hoàng của mày không?" Trương Dương dùng hai ngón tay cầm lấy thanh kim loại cười nói.
"Không phải, không phải, tao chỉ cầm trong tay thôi, tao không có ý gì khác" Đội trưởng bảo vệ tự nhiên là có chết cũng không thừa nhận. Chuyện này đánh chết cũng không thể thừa nhận. Nếu như thừa nhận thì không riêng gì giám đốc Hoàng, mà ngay cả công việc của hắn cũng bốc hơi. Đội trưởng bảo vệ mặc dù không phải chức to gì, nhưng muốn làm đến chức này không phải một hai ngày là được.
"Phải không?" Trương Dương nở nụ cười tàn độc.
"Rắc" Một tiếng làm cho người ta sợ hãi, giống như tiếng pháo nổ làm cho trái tim người ta trầm xuống.
"A..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng Hán khu. Tên bảo vệ gập người xuống, ngón giữa của hắn đã bị Trương Dương bóp nát, tay đứt ruột xót, nỗi đau thấu xương như có con kiến cắn xé làm cho hắn vô cùng đau đớn.
Tay Trương Dương không hề thả lỏng, ngón tay bị bóp nát của tên đội trưởng vẫn còn trong tay hắn. Cả người tên này giống như cũng bị bẻ gãy như những ngón tay vậy.
"Nói" Trương Dương lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-than-chi-lo/762943/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.