Con robot được điều khiến tấn công vào Thu Phong. Cái đoản kiếm kia lúc này đã và đang rất gần với cái đầu của hắn.
Trong khoảng thời gian vài giây trước đó, Thu Phong suy nghĩ. Sao thằng nhóc này chưa hỏi hắn là ai mà đã lao vào tấn công. Thậm chí không ngần ngại dùng vũ khí giết hắn? Con nít bây giờ bá đạo như vậy sao?
Một kiếm từ con robot kia vung tới, Thu Phong thấy rõ, nó rất chậm. To lớn nhưng lại chậm chạp, mà chậm là chậm so với hắn thôi. Nhìn vào cái lực hoạt động đó của cỗ máy, bằng hành động nhanh đến không tưởng, Thu Phong thử đặt tay lên đánh giá lực lượng.
Và …
“Ỳ ỳ ỳ ỳ ….”
Tiếng máy móc bị đình trệ vang lên.
Cảnh tượng một người đàn ông to lớn, mắt một mi, gương mặt chẳng có gì đặc sắc. Chỉ cần nhìn phát là quên ngay cái gương mặt của hắn. Vậy mà kẻ đó lại dùng một bàn tay chặn đứng một cánh tay to lớn của con robot kia.
Thằng bé ngồi điều khiển bên trong giật bắn mình. Nó hoảng sợ cho robot thu tay về. Chẳng nói chẳng rằng quay đít chạy thẳng, vừa chạy thằng bé vừa cho con robot thu đoản kiếm trên cánh tay lại.
“Chạy thôi Tiểu Bối!”
Nó chạy ù ra đằng sau, ôm lấy bé gái kia rồi tông thẳng vào tường chạy đi mất.
Thu Phong đứng đó lắc đầu ngao ngán. Thằng cu này hay thật, biết đánh không lại liền chạy. Quyết đoán … mỗi tội nóng vội.
Đánh giá thằng bé qua một lượt, Thu Phong khẽ đi tiếp, tất nhiên hắn đi về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thi-quy-vuong/54288/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.