Trần thần y vừa mới tiến vào phòng bệnh thì Tần Duy và Đường Mộc Mộc vừa bước ra, ba người gặp thoáng qua nhau.
Nhìn thấy Trần thần y tới, Đường Mộc Mộc dừng bước, lo lắng đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh.
Tần Duy cũng dừng bước, muốn xem y thuật của vị Trần thần y này có tiến bộ gì hay không.
Trong phòng bệnh, Đường Dịch nịnh hót Trần thần y đến độ mà Trần thần y nghe xong cũng phải thấy lâng lâng. "Trước cho ta xem bệnh tình Đường tiên sinh đi, có thể chữa khỏi hay không còn phải liệu bệnh mà trị"
Trần thần y bắt đầu nghiêm túc.
Qua sự cố vài lần trước, ông cũng thay đổi không ít.
Ông thực sự nhận ra y thuật của mình cũng không cao thâm tuyệt diệu đến thế.
Ông đi tới bên giường người bệnh, sắc mặt nghiêm túc, sau đó cẩn thận chẩn bệnh.
Trong quá trình chẩn bệnh, vẻ mặt ông càng thêm nặng nề.
Thấy vẻ mặt của Trần thần y, Đường Dịch nhăn mày lại, lo lắng hỏi: "Trần thần y, cha ta thế nào? Có hy vọng chữa khỏi không?"
Trần thần y thở dài một tiếng, ngay sau đó lắc đầu nói: "Ai, kinh mạch toàn thân của cha ngươi đã bị ức chế, dẫn đến liệt người do đột quỵ, hơn nữa ta không chẩn ra nguyên nhân bệnh, nếu muốn chữa khỏi e là khó!"
Lời vừa dứt, sắc mặt Đường Dịch thay đổi, ngay sau đó ông ta quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.
"Trần thần y, cầu xin ngươi cứu cha ta, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho cha ta, cho dù phải trả cái giá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thi-y-vo-thien-ha/2799063/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.