Nhìn thấy con dao bầu Tần Duy ném xuống trước mặt mình, Hồ Diệp Quang trợn tròn mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Sắc mặt ông ta đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy!
Ông ta thề, lăn lộn trên đường này hơn mười năm, đây là lần đầu tiên ông ta phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ như vậy.
Cho dù trước đó bị hơn mười người đuổi giết, ông ta cũng chưa từng sợ hãi!
Tần Duy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.
Gậy ông đập lưng ông!
Hồ Diệp Quang này hở ra là để người khác tự chặt tay, bây giờ đến lượt ông ta phải gánh chịu hậu quả!
Xem ông ta có sợ không!
"Sao nào, ông sợ rồi à?" Tần Duy tỏ ra lạnh lùng, mỉa mai nói.
"Người... Người anh em, đừng... Đừng đùa vậy chứ, thế này thì tôi... Làm sao mà xuống tay được!"
Hồ Diệp Quang tái mặt nhìn Tần Duy, cực kỳ sợ hãi.
Tần Duy cười khẩy.
Nhưng lúc này, Thanh Xà đứng lên, vẻ mặt đầy sát khí nói: "Không sao, ông không xuống tay được thì tôi có thể làm giúp, nhưng thứ tôi chém có thể không phải là tay của ông! Mà là đầu của ông!"
Cô ta vừa nói xong, sắc mặt Hồ Diệp Quang thay đổi rõ rệt.
Ông ta biết, Thanh Xà nói lời nhất định sẽ giữ lời.
Nếu cô ta thực sự ra tay, ông ta chắc chắn sẽ mất đầu.
Vẻ mặt ông ta cực kỳ khó coi, cuối cùng đành cắn chặt răng nhặt con dao bầu trên mặt đất lên trước mặt tất cả mọi người!
Trong mắt ông ta lóe lên một tia ngoan độc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thi-y-vo-thien-ha/2893945/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.