Tâm tư của Thôi huyện lệnh thực sự không khó đoán.
Thái huyện lệnh vốn định giả vờ không biết, nhưng nhìn tình hình thế này, có lẽ không thể lấp l**m cho qua được.
Hắn dứt khoát mượn chút men say, nói thẳng ra những lời từ đáy lòng:
“Thôi huyện lệnh, có phải trong lòng huynh cảm thấy rất không phục?”
Thôi huyện lệnh đang cầm chén trà, động tác thoáng khựng lại.
Thái huyện lệnh cười cười, nói tiếp:
“Quận chúa trọng đãi ta như vậy, đừng nói là Thôi huyện lệnh, e rằng tất cả các huyện lệnh có mặt hôm nay đều thấy không thoải mái.”
Hắn cũng không che giấu vận may của mình:
“Năm ngoái, ta chỉ là một tên sư gia nghèo kiết xác, chẳng có chút danh phận nào.
Chưa đầy một năm, ta đã ngồi vững vị trí huyện lệnh huyện Lệ, thậm chí còn trở thành tâm phúc của quận chúa.
Ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
“Nói về xuất thân, ta kém xa huynh.
Nói về tài học, ta càng không thể so bì.
Còn xét đến số thuế hàng năm nộp lên quận, một huyện nghèo như huyện Lệ, làm sao có thể so với huyện Diệp?”
Thôi huyện lệnh cuối cùng không nhịn được nữa, cau mày hỏi:
“Vậy ta rốt cuộc thua kém ở điểm nào?”
Thái huyện lệnh cười nhạt, ngữ khí đầy thâm ý:
“Điểm duy nhất ta hơn huynh chính là một lòng vì quận chúa mà làm việc.
Quận chúa muốn gì, ta làm cái đó.
Quận chúa thương dân, ta ngày ngày trăn trở tìm cách giúp bách tính cải thiện cuộc sống.”
“Quận chúa muốn huyện Lệ giàu lên, ta liền tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2861034/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.