Lữ Xuân không cười nổi nữa.
Ông ta chăm chú quan sát khuôn mặt Lữ Công, như muốn xuyên qua lớp da thịt mà nhìn thấu hết thảy tâm tư của đối phương.
Nhưng tiếc thay, sau bao năm sống an nhàn sung sướng, ông ta đã đánh mất đi cái khí thế có thể trấn áp lòng người.
Còn Lữ Công lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, dày dặn tâm cơ, lòng dạ sâu xa, không dễ bị nhìn thấu.
Lữ Công thành khẩn nhìn lại y: “Ta biết nói những lời này, chắc hẳn quận mã sẽ không vui.
Nhưng sự thật chính là vậy.
Xin quận mã hãy kiên nhẫn đợi thêm một thời gian.
Chờ ta được quận chúa tin tưởng, giao cho thực quyền, thực sự đứng vững trong Nam Dương vương phủ, lúc đó quận mã có gì sai bảo, ta quyết không chối từ.”
Lữ Xuân hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, lạnh nhạt nói: “Đường huynh nhớ kỹ lời mình nói là tốt.”
Nói đoạn, ông ta nhếch mép cười đầy châm chọc: “Dù đường huynh có quên, cũng nên nhớ rõ mình mang họ Lữ.
Từ khoảnh khắc bước chân vào Nam Dương vương phủ, huynh đã bị buộc chặt với ta – một quận mã vô dụng rồi.
Nếu huynh muốn lập thân trong phủ này, thì không thể không dựa vào ta.
Điểm này, chắc hẳn huynh rõ ràng hơn ai hết.”
Lữ Công không chút do dự, nghiêm túc đáp: “Những lời ta từng nói, từng câu từng chữ ta đều nhớ kỹ, chưa bao giờ quên.”
“Sau này, ta chắc chắn sẽ tận tâm vì quận mã.
Nếu quận mã vẫn không tin, ta lập tức phát độc thệ.”
Lữ Xuân không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2861295/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.