Giản Dụ không ngờ người kia thật sự là Mori.
“Tại sao anh còn sống?”
Cậu nhớ rất rõ mình đã dùng tay đâm xuyên qua ngực Mori, lẽ ra tên này phải tắt thở ngay lúc đó chứ.
“Cảm ơn Tiểu Dụ đã quan tâm.” Mori mượn cơ thể Sam nói, trên mặt là một nụ cười tươi: “Có phải rất ngạc nhiên hay không?”
Mặt mày Giản Dụ tối sầm lại, không nói gì.
Chỉ có chính cậu mới biết mình đang khống chế bản thân rất nhiều để không run rẩy, để không nhớ lại ngày tháng bị điều khiển đó.
Cậu liếc rắn nhỏ đang canh giữ bên chân mình, Giản Dụ âm thầm hít một hơi thật sâu, đột nhiên bình tĩnh lại.
Rắn nhỏ đã bắt đầu cảnh giác ngay khi nhìn thấy Sam, nó biết đây là người khiến Giản Dụ buồn.
‘Sam’ vừa mở miệng nói, mắt rắn nhỏ đã tràn đầy sát ý.
Nếu không phải Giản Dụ còn muốn biết gì đó từ hắn ta thì Olderhain đã tấn công rồi.
Chú ý đến ánh mắt của rắn nhỏ, Mori “wow” một tiếng: “Cậu sống tốt nhỉ, còn nuôi cả thú cưng nữa cơ.”
“…”
Không quan tâm đến sự im lặng của Giản Dụ, Mori chắp tay sau lưng, xoay người tại chỗ: “Cậu biết gì không?”
Gã đột nhiên ngả người, nửa người trên nghiêng về phía Giản Dụ, khóe miệng kéo cao hết cỡ: “Tôi rất — ghen tị với cậu đó!”
“Ha ha ha ha ha!” Mori đột nhiên cười phá lên: “Có phải bất ngờ lắm không?”
“Chủ đi ghen tị với vũ khí của chính mình?”
Giản Dụ mặt lạnh, nhàn nhạt nhìn Mori diễn hề.
Thấy vậy, Mori không cười nữa, oán trách:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-xung-doi-100-voi-chien-than-de-quoc/343773/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.