Mắt bị che đi thì những giác quan khác sẽ nhạy hơn.
Bài hát này không có lời, giống như chỉ đang ngân nga, làm Olderhain nhớ lại cảm giác lần đầu tiên biến thành hình thú và giang cánh bay lên trời cao khi còn bé.
Có gió thổi qua bên cạnh, tự do không ràng buộc, xung quanh không có đám người mất não kia, cơ thể nhẹ bẫng, không thứ gì có thể trói hắn lại, thong thả vô cùng.
Đáng tiếc ngân nga chỉ có một câu ngắn ngủi, cứ như được ăn thức ăn ngon lành cao cấp rồi lại phát hiện nó chỉ có một miếng, khiến người ta nghẹn lại không muốn nuốt xuống.
Cho dù là thế, Olderhain vẫn có thể nhận ra biển tinh thần của mình được an ủi, đây là lần đầu tiên hắn tỉnh táo đến vậy trong suốt khoảng thời gian vừa qua.
“Gần đây tôi tập cái này.” Tay Giản Dụ vẫn che mắt Olderhain lại, cậu có thể hát dễ dàng hơn một chút nếu không bị ai nhìn.
Nói xong, Giản Dụ không nói gì nữa.
Nhưng Olderhain biết hết tất cả.
Hắn giơ tay nắm lấy cổ tay Giản Dụ: “Hay lắm.”
Giọng khàn đi, giống như đang nóng lòng muốn bày tỏ gì đó nhưng lại không thể nói ra miệng, dẫu sao Olderhain cũng không phải loại người có thể giãi bày cảm xúc của mình: “Ý ta là…..ta thích.”
Không phải thích vì sức mảnh ẩn chứa trong bài hát, chỉ đơn giản vì người hát là em.
Dù chỉ ngân nga vài giây ngắn ngủi, cũng đủ khiến ta đắm chìm.
Giản Dụ không trả lời, Siren lấy giọng ca trời phú của mình làm niềm kiêu hãnh, đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-xung-doi-100-voi-chien-than-de-quoc/343793/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.