Ban đêm có gió nhưng không mưa.
Khi Thẩm Kiều và Lục Đình đến bệnh viện thì chẳng còn ai ngoài bác sĩ.
Bác sĩ rất ấn tượng với Lục Cửu, người đàn ông mặt sẹo này ngày nào cũng chạy đến bệnh viện thú y, hễ hắn đứng đó thì chó cũng không dám sủa, sao lại không có ấn tượng được chứ?
Vừa thấy hắn thì bác sĩ biết ngay hắn tới đón mèo về. Ông đưa hóa đơn cho Lục Cửu: "Đây là viện phí mấy ngày qua, tiền thừa đã được hoàn vào thẻ của anh, anh xem lại đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào đây rồi đón mèo về."
"À phải." Ông nói thêm: "Mèo con đột ngột đến chỗ lạ có thể sẽ bị căng thẳng. Giờ nó vẫn chưa dứt sữa nên mỗi ngày phải cho nó bú, tôi sẽ gửi những điều cần lưu ý đến điện thoại của anh, nhớ đọc nhé."
Lục Cửu cầm hóa đơn xem qua rồi ký tên.
Bộ dạng mèo con vẫn như lần trước Thẩm Kiều thấy, vẫn gầy trơ xương nhưng đã có thể đứng dậy, đang gặm con cá đồ chơi trong ngực.
Đám người đột ngột xuất hiện làm nó giật nảy mình, hai mắt mở to hết cỡ, chẳng đoái hoài gì đến con cá mà cảnh giác lùi lại mấy bước, chỉ thiếu điều khè họ.
Bác sĩ cúi xuống mở lồng ra, "Ê nhóc, chủ em tới đón em về kìa."
Ông bế mèo bỏ vào một cái lồng nhỏ rồi cười nói: "Từ giờ trở đi em thành mèo nhà rồi."
Mèo con rất dữ, trong lúc bác sĩ bỏ nó vào lồng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doa-hong-kieu-diem-cua-dai-lao-hao-mon/2848847/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.