Giang Cẩn Châu thời cấp III vô cùng hư đốn.
Trốn học, đánh nhau...!Đạp lên nội quy trường học mà sống.
Cha Giang vừa đe dọa vừa dụ dỗ vài lần, nhưng anh vẫn không thay đổi, ngược lại còn lì lợm hơn.
Chẳng bao lâu, vòng thượng lưu Việt thành đều biết: con cháu Giang gia danh môn vọng tộc cũng chỉ là một kẻ hư hỏng không học vấn không nghề nghiệp.
Mùa đông năm lớp 12, anh đột nhiên chuyển biến.
Bên cạnh bia đá khắc mấy chữ "Trường trung học Giang Hoài", lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Tô Khê.
Ban đầu, anh chỉ thấy một bóng lưng bao bọc trong áo khoác lông ngắn rộng thùng thình.
Tóc buộc đuôi ngựa cao, quần jeans sậm màu phủ lấy cặp chân dài mảnh khảnh, vừa thon vừa thẳng.
Trần Kỳ nhìn thấy cô đầu tiên, huýt sáo mấy cái, gọi mọi người lại nhìn: "Hướng hai giờ, có cặp chân rất đẹp, có vẻ không phải người ở trường chúng ta."
Mấy người khác nhìn theo, Cao Duệ hỏi lại: "Chỉ nhìn chân thôi là biết sao?"
Trần Kỳ làm như không nghe thấy ý ngầm của Cao Duệ, tiếp tục phân tích: "Nhìn dáng vẻ này, có lẽ em gái nhỏ kia đang đợi người..."
"Fuck! Chẳng lẽ đang đợi bạn trai? Xong rồi! Tôi không còn cơ hội nữa!"
Cao Duệ không lưu tình xát thêm muối vào vết thương của bạn mình: "Cậu không biết trên đời có cái gọi là bóng lưng sát thủ(*) sao? Hơn nữa, cho dù em gái kia không có bạn trai, cậu chắc gì đã có cửa? Vào wc soi gương lại đi, có A Châu ở đây, cô ấy sao có thể nhìn trúng cậu?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doa-hong-kieu-ngao/2291776/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.