Giang Cẩn Châu biết rõ "bà nội" mà Thẩm Tô Khê nhắc đến là người bà máu mủ ruột thịt của cô.
Anh không biết nhiều về gia đình Thẩm Tô Khê lắm, chỉ biết mẹ cô là mẹ đơn thân, còn cha thì chính bản thân cô cũng chưa gặp qua bao giờ.
Mà Thẩm Thanh hẳn cũng không nói cho cô biết gì về cha ruột.
Nếu vậy, sao cô có thể nhận ra bà nội của mình?
Dưới bóng đêm lạnh lẽo, đôi mắt cô đẫm nước, giống như có lớp màn chắn vô hình, ngăn lại khoảng cách giữa anh và cô.
Khiến anh cảm thấy, cả đời này có lẽ mình cũng không thể chạm vào được trái tim cô.
"Anh có yêu em không?" Thanh âm của Thẩm Tô Khê đã nghẹn ngào.
Ngón tay cô nắm chặt góc áo anh không buông.
Như thể chỉ khi cô làm vậy mới nhận được đáp án mình mong muốn.
Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại, anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh yêu em."
Anh không phải mẫu người hay nói những lời âu yếm thế này, nhưng nếu cô muốn nghe, anh nói bao nhiều lần cũng không thấy thừa.
Anh nâng niu khuôn mặt cô, vén lại những sợi tóc mái đã ướt nhẹp, lòng bàn tay anh khẽ xoa hai má cô.
Rồi anh ôm cô nằm xuống sofa, hai tay ôm cô thật chặt.
Hơi ấm trên cơ thể anh truyền đến người cô, giúp cô lần nữa có được dũng khí để nói tiếp.
"Mẹ em không biết, thật ra em đã từng nhìn thấy cha rồi, còn gặp cả người nhà của ông ấy." Cô ngừng một lúc lâu: "Trên ảnh chụp."
"Mẹ em chưa bao giờ nguyện ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doa-hong-kieu-ngao/2291790/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.