Trong thành Hán Dương, người đi đông đúc, trai thanh gái lịch đủ các hạng người, những kẻ giang hồ cũng tới lui không ít.
Các tửu quán, đại lầu, lúc nào cũng đông thực khách vì Hán Dương thành là thị trấn sung túc, trù phú, đường giao thương nên quanh năm lúc nào cũng nhộn nhịp.
Vào buổi xế chiều, mọi thực khách đều bàn tán nhỏ to với nhau về chàng thư sinh áo trắng đang ngồi một mình nơi chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Tuy họ nói vừa đủ để họ nghe, nhưng chàng thư sinh cũng nghe thật rõ ràng. Những lời từ nhiều người đều ngắm vào chiếc sáo ngọc có vân xanh lục và đỏ thật hi hữu thế gian.
Riêng chàng thư sinh áo trắng vẫn thản nhiên như không nghe thấy điều chi. Chàng gọi thức ăn và nhàn nhã thưởng thức.
Bỗng chàng chú ý đến hai cô gái vừa bước vào quán.
Chàng thầm nói :
- Nàng tiểu thư và cô gái mang tên Hồng Yến hôm nọ đây. Không biết họ còn nhận ra ta không?
Chỉ nghĩ như vậy chàng vẫn tiếp tục ăn uống.
Trong khi đó, hai cô gái mới vào lại chọn cái bàn cạnh nơi chàng thư sinh. Chàng ta thầm lo :
- Họ ngồi gần nhìn mãi rồi thế nào cũng nhận ra Đông Bích này thôi.
Vì vậy, Đông Bích định gọi hầu bàn ra tính tiền nhưng chàng chợt thấy một bọn hai tên áo đen mà năm năm trước đây cũng những tên áo đen như thế này, đã đánh chàng rơi xuống địa huyệt, đang tiến vào trong quán.
Máu giận nổi lên, chàng định ra tay nhưng nhìn lại thực khách đông đảo lỡ gây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-hon-tuyet-cung/2222520/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.