Thời gian nhanh chóng trôi qua...
Mặc cho thế sự đổi thay, mặc cho giòng đời trôi nổi, mặc cây cỏ mấy lần đổi lá thay hoa...
Thế mà đã ba năm hạn định của Đông Bích đã sắp trôi qua. Giờ đây, cậu bé mười bốn mười lăm ngày nào, nay đã mười tám mùa xuân ghi số tuổi đời, Đông Bích chợt thấy ngỡ ngàng khi nhìn chính mình đang trong hình dưới đáy hồ phẳng lặng.
Cái vẻ thơ dại đã trút bỏ cùng thời gian để đổi vào cái hào hùng, đỉnh ngộ, tuấn thiếu của một chàng trai mười tám.
Đông Bích vừa ngắm mình vừa cười thầm vì mấy bộ quần áo rách nhiều chỗ và quá ngắn đối với chàng.
Đang suy tư thì bỗng hai con tuấn mã do hai nàng thiếu nữ cầm cương phi nhanh đến, Đông Bích chỉ còn cách ngượng ngùng nhìn ra theo hai thớt ngựa đã đến sát bên chàng.
Một nàng áo trắng cưỡi con bạch mã đi trước ghìm cương thì cô áo hồng đi sau cũng cho ngựa dừng theo.
Cô gái áo trắng nhoẻn miệng cười duyên hỏi Đông Bích :
- Thưa... thưa các hạ, con đường này có đến được Hán Dương không ạ?
Đông Bích lúng túng vì không hiểu con đường này về đâu, mà đội mắt đen tuyền long lanh ẩn buồn đang chăm chú chờ đợi câu trả lời của chàng ta.
Đã lúng túng Đông Bích càng lúng túng hơn, nên chàng ấp úng nói :
- Dạ... thưa cô nương, tôi cũng không được biết rành vị thế nơi này ạ!
Cô gái áo hồng cho ngựa bước lên mấy bước, cười lớn vui vẻ :
- Trông các hạ rõ lẩn thẩn, chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-hon-tuyet-cung/2222522/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.