“Em còn nhớ lần trước tới đây đã xảy ra chuyện gì không?” Chu Diễn ngồi ở vị trí lái xe, hỏi như vậy.
Buổi sáng mùa hè, ánh mặt trời vượt qua tầng mây chiếu rọi xuống, hai bên quốc lộ đều là biển cả mênh mông bát ngát, địa thế ở đây rất ít nhấp nhô, cho dù có cũng chỉ là đồi núi thấp bé. Có lẽ ánh nắng quá chói chang, màu cỏ không phải xanh thẫm loá mắt, mà lộ ra vẻ xanh nhạt khô cằn. Dù vậy, trong không khí vẫn có hương vị nồng đậm thuộc về cỏ tươi.
Trên trạm xăng dầu treo bảng hiệu “Giảm giá” đã có vẻ rất cũ nát, tấm áp phích trên cửa kính của quầy bán quà vặt cũng gần như phai màu đến nỗi chẳng thấy ở trên in ấn cái gì. Nhưng Tri Kiều còn nhớ, đó là hình quảng cáo của kem cây, hơn nữa cô còn vì thế mà mua một cây kem vani nhân sô cô la, ban đêm mưa rơi, cô ngã mạnh trên mặt đất đến nỗi cánh tay trật khớp.
“Ờ,” cô huýt sáo, “Rất khó quên. Nhất là cảnh tượng anh từ trong xe chạy tới bên cạnh em, sau đó cười ha hả chẳng che giấu chút nào.”
“Được rồi, tôi xin lỗi.” Nhưng khoé miệng anh vẫn lộ ra nụ cười.
Tri Kiều nhìn anh, biểu tình trên mặt như muốn đánh người. Chu Diễn vội vàng thức thời mà ngừng cười.
“Bây giờ cánh tay vẫn ổn chứ?” Anh hỏi.
Trong đầu vẫn còn sót lại ký ức đau đớn, chẳng qua còn về phương diện khác, còn có sự ấm áp khi anh dùng áo vest của mình bọc lấy cô. Trên áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-lu-hanh-day-nang/2372141/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.